Thập Niên 70: Cứu Vớt Vai Ác

Chương 32: Thất Vọng

Vương Tú Anh chỉ cảm thấy tâm trạng mệt mỏi, “Trong mấy ngày này, về tình huống của Tiểu Dương thì con cũng thấy rồi. Có muốn hỏi mẹ cái gì hay không?”

Lâm Tiểu Nguyệt nhấp môi ra vẻ tự hỏi, theo sau nói: “Mẹ à, có đôi khi đầu óc của Tiểu Dương rất linh thanh.”

Vương Tú Anh cúi đầu nói nhỏ, “Đúng vậy. Có khi rất là linh thanh, có đôi khi lại ngốc. Tình huống này của nó, trong nhà chỉ có mẹ cùng ba nó biết, hiện tại lại nhiều thêm một người là con. Con cũng đừng sợ nó, nó sẽ không thương tổn con đâu.”

“Con không sợ anh ấy.”

Lâm Tiểu Nguyệt lắc đầu, “Con chỉ cảm thấy, tình huống của anh ấy không phải rất kém, có lẽ có thể khôi phục được thì sao?”

Vương Tú Anh lắc đầu cười khổ, “Khôi phục là không có khả năng. Khi còn nhỏ, mẹ đã trộm dẫn nó đi tìm đại sư. Đại sư nói, trong thân thể của nó có chứa vài thứ tà ma, người không có đạo hạnh cao thì sẽ không thể xua đuổi chúng đi được. Yêu cầu phải có rất nhiều tiền, yêu cầu đại sư có đạo hạnh cực cao. Ai……”

Lâm Tiểu Nguyệt nghe xong thì mày đẹp chau mày thành đoàn…

Từ đâu ra kẻ lừa đảo này vậy?

Khi tác giả viết quyển sách này, hình tượng chính là bệnh tâm thần phân liệt!

Nói huyền học như vậy…… Phỏng chừng lừa không ít tiền đi?

Tính tính…

Mà tư tưởng của người niên đại này cũng cứ như vậy, tuy rằng tôn sùng chủ nghĩa duy vật, nhưng người duy trì theo chủ nghĩa tâm linh cũng không thiếu.

“Tiểu Nguyệt à…” Vương Tú Anh thở dài.

“Mẹ?” Lâm Tiểu Nguyệt nhanh chóng đáp lại.

“Có khả năng tình huống của Tiểu Dương càng nghiêm trọng.”

Khuôn mặt Vương Tú Anh u sầu nói, “Mẹ và ba nó, mấy ngày này sẽ đi làm thêm nhiều một chút. Tranh thủ trước năm, dẫn nó tìm đại sư lại xem một lần. Con ở nhà, nhớ để ý nó nhiều hơn một chút.”

Lâm Tiểu Nguyệt làm ra vẻ mặt đứng đắn, “Được, nhất định con sẽ trông Tiểu Dương thật tốt, chăm sóc cho Tiểu Dương!”

Vương Tú Anh thấy tâm cô là một mảnh chân thành, trong lòng muốn nói lời an ủi, “Con đứa nhỏ này, còn rất không tồi.”

Lâm Tiểu Nguyệt nhướng đầu lông mày , “Mẹ à, nhân phẩm của con rất tốt đó.”

Vương Tú Anh vui mừng cười, “Đúng là rất tốt. Mẹ cũng thực thích đứa nhỏ như con.”

Lâm Tiểu Nguyệt tìm lại được sự vui vẻ cho mẹ chồng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu quan hệ bước đầu được thu phục.

Phải biết rằng, vốn dĩ tại trong nhà này, nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt bởi vì chán ghét Nhan Dương, bị cha mẹ chồng ức hϊếp cùng đày ải.

Hiện tại, cô đã tốt hơn so với nguyên chủ Lâm Tiểu Nguyệt rất nhiều lần!

Lâm Tiểu Nguyệt bên này rửa chén, nhân cách thứ ba của Nhan Dương ở trong phòng, bắt chéo chân, tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì đây?

Lâm Tiểu Nguyệt rửa chén xong, hưng phấn chạy vào trong phòng.

Đẩy cửa, thấy Nhan Dương nằm ở trên giường, cô sốt ruột nói, “Uy, anh đừng ngủ! Ngủ xong, chờ một chút tỉnh lại liền không phải là anh!”

Nhan Dương cười nhạo, ngồi dậy, đôi tay chống giường, thần thái lười biếng nhìn phía cô, “Như thế nào? Em luyến tiếc anh?”

Đương nhiên luyến tiếc!

Trong ba nhân cách, anh là người soái nhất sao!

Lâm Tiểu Nguyệt đóng cửa, chạy chậm đến chỗ anh, cười ngồi trên giường, “Muốn nói với anh một chuyện này.”

Nhan Dương nhướn mày, lười biếng nói: “Cái gì?”

Lâm Tiểu Nguyệt cởi giày, ngồi xếp bằng, “Mới vừa rồi mẹ nói với em, bà ấy muốn kiếm nhiều hơn một ít tiền, để trước khi hết năm thì mang anh đi tìm đại sư. Bà ấy nói trong thân thể của anh cất giấu ác ma, bình thường đều khá tốt, chỉ cần ác ma vừa ra, tình huống liền rất không xong! Bà ấy còn nói muốn đi tìm đại sư, nghĩ cách khắc chế ác ma trong thân thể anh!”

Đây là sau khi trò chuyện, Vương Tú Anh lại nói nhiều hơn mấy câu với cô.

Lúc ấy Lâm Tiểu Nguyệt nghe xong liền muốn cười……

Bởi vì cô biết rất rõ ràng, ác ma trong miệng Vương Tú Anh …… Chính là nhân cách thứ ba của anh!

Hai nhân cách khác, ôn hòa, và thực nghe lời.

“Thích.”

Nhan Dương phát ra thanh âm khinh thường, xoay người nằm xuống giường, chắp tay trước ngực.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Tiểu Nguyệt thấy trên mặt anh, sự thất vọng lóe lên một giây.

A…