Phu Gả Thay Của Đạo Tặc

Chương 13

"Quấy rầy mấy ngày, đa tạ Trình huynh khoản đãi." Lí Thịnh bái biệt bằng hữu cũ, đi xem phố xá Yến Thành, mua chút đặc sản địa phương, lại thấy sạp nhỏ bày biện những đồ vật mới lạ, liền nhân tiện mua về một chút.

"Vị lão gia này, lựa chút đồ đi? Chỗ của ta cái gì cũng có!" Người bán hàng rong thét to, ba hoa chích choè thổi phồng đồ vật trên sạp của mình.

Lí Thịnh nhìn một lượt, chọn lựa một phần, lại xoay người đến chỗ hắn.

Đến lấy điểm tâm nổi danh của Tây Kí, phía trước còn xếp một hàng dài. Lí Thịnh đi phía trước nhìn sang, phân phó hạ nhân đi cùng đến chào hỏi chưởng quầy của Tây Kí, trong lúc đợi hạ nhân quay lại, nghe thấy người xếp hàng phía trước nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

"Nghe nói gì chưa? Gần đây toàn thành ban hành cấm đi lại ban đêm." Một người nói.

"Không chỉ có thế, nghe nói ra vào thành đều có quan binh nghiêm tra, cũng không biết lại có gì nhiễu loạn." Tên còn lại thở dài "Mong là không có tai ương gì ập xuống đầu dân thường chúng ta."

"Các ngươi không thấy bố cáo sao? Bên trên viết, quan phủ hiện giờ đang truy nã một gã trọng phạm triều đình. Phỏng đoán, là chạy trốn tới chỗ chúng ta." Có người nhỏ giọng nói thầm.

"A, thực dọa người, mong là mau bắt được, dân thường chúng ta còn muốn sống." Ông lão tuổi qua bán trăm lắc đầu.

Không bao lâu hạ nhân trở về bẩm báo, Lí Thịnh rời khỏi đám người ồn ào, mua bánh hoa quế chưởng quầy cực lực đề cử, ra khỏi cửa tiệm, tiếp tục đi nơi khác mua sắm.

Dạo quanh một vòng, trên tay hạ nhân nhiều hơn không ít đồ vật này nọ, bánh hoa quế Tây Kí, phấn nước hồng Đông Phường, còn có đồ chơi làm bằng đường, mặt nạ quỷ cùng vòng tay ngọc bích đựng trong hộp gỗ dát vàng...... Xếp cùng một chỗ ước chừng cao hơn đầu người, toàn bộ đều là lễ vật Lí Thịnh chọn cho thê nhi của mình.

Lý Tú Mai cười trộm, nghĩ thầm hiện giờ mới biết được đại ca là tên biệt nữu.

"Trước Tĩnh Tâm Đình ở phía sau núi."

Lý Tú Lan có lệ gật đầu, sợ Lý Tú Mai hiểu lầm, lại nói: "Không nhất định đi."

"Đại ca...... Huynh coi như nghĩ cho muội đi? Huynh cùng Tam Oản ca ca không được tự nhiên mấy ngày, muội liền ở nhà học thêu mấy ngày. Chẳng lẽ huynh cũng nghĩ giống cha, cho rằng muội không nên học kia Tứ thư Ngũ kinh?" Lý Tú Mai cả giận nói.

"Đương nhiên không phải!" Lý Tú Lan phản bác "Huynh tất nhiên là ủng hộ muội."

"Quyết định vậy đi." Lý Tú Mai nháy mắt.

Lý Tú Lan bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, trong lòng lại cực kỳ vui mừng.

Sau khi dùng cơm chiều, Lý Tú Lan liền mượn danh nghĩa đến thư phòng ôn tập thi thư, lặng lẽ quay về trong phòng lấy bức vẽ đẹp nhất gần đây, mang theo bức tranh đến chờ trong đình.

Trăng treo trên cành cây, ánh trăng tĩnh mịch phủ đầy mặt đất. Lý Tú Lan mong đợi, cuối cùng cũng thấy thân ảnh Hứa Tam Oản xa xa.

"Mai......" Hứa Tam Oản im bặt, Lý Tú Lan tức giận nói: "Muội muội nhiễm phong hàn, ngươi có cái gì nói liền nói với ta."

"Nàng có nghiêm trọng không? Đã khám đại phu? Đại phu nói như thế nào?" Hứa Tam Oản hỏi một chuỗi vấn đề tất cả đều là về "Mai nhi", Lý Tú Lan trong lòng chua, so với ô mai mẫu thân thường cho cậu còn chua hơn.

"Muội muội mới không muốn gặp ngươi." Lý Tú Lan dỗi "Ngươi ngu như vậy, so với A Ngưu nhà bà mai còn ngu hơn."

Hứa Tam Oản khó hiểu, muốn hỏi nguyên do, Lý Tú Lan lại xoay người muốn đi.

"Chờ......" Hứa Tam Oản gọi Lý Tú Lan, Lý Tú Lan đột nhiên dừng chân, xoay người, ném một vật về phía hắn. Hứa Tam Oản theo bản năng tiếp được.

"Cho ngươi." Lý Tú Lan nói xong, chân ngắn chạy bước nhỏ. Hứa Tam Oản định thần lại nhìn, mới phát hiện là một ống tre, từ bên trong lấy ra miếng vải nhỏ hình vuông, bên trên vẽ một cây địa lan nở rộ. Có lẽ đã trải qua chút xử lý đặc thù, miếng vải vuông trừ bỏ mùi mực thông, còn mang theo chút hương hoa.

Ánh trăng chiếu lên tấm vải, giống như phép thuật, cả đóa hoa lan nở rộ rực rỡ, cây địa lan trước mắt phảng phất sống động như thật.

________________________________________________________________________

"Phu nhân! Phu nhân! Lão gia đã trở lại!" Bà mai kéo lớn giọng, vội vã tiến vào viện của Lý thị. Lý thị trang điểm ăn mặc một phen, theo bà mai đến đại môn chờ.

"Lão gia ——" xe ngựa vừa mới dừng, Lí Thịnh vén rèm lên, Lý thị liền kích động gọi.

"Uyển Trữ ——" Lí Thịnh đau lòng nói "Sao không chờ trong phòng?"

Vợ chồng Lý thị dắt tay vào cửa, Lý Tú Lan cùng Lý Tú Mai vui mừng nghênh đón, Lí Thịnh sai hạ nhân mang đồ đã mua tới khố phòng, mỗi tay ôm một người vào phòng.

Người một nhà đoàn tụ, hoà thuận vui vẻ. Lí Thịnh nói chút chuyện thú vị trên đường, lại nhắc tới tin đồn nghe được trên phố, dặn Lý Tú Lan thời điểm ra ngoài chú ý, lại cảnh cáo hạ nhân không được tư tàng đào phạm (phạm nhân bỏ trốn).

Bà mai ở một bên kinh hô, run rẩy nói: "Ai nha, lão gia, người thân phận không rõ, quý phủ không phải có một"

"Hử, người nào?" Lí Thịnh hỏi.

"Chính là thiếu niên thiếu gia cứu trở về kia a!" Bà mai đáp "Hiện giờ còn ở lại quý phủ!"