Chương 7
Tầm ba giờ chiều, tiếng chuông cửa reo lên. Phòng của Đào Hoa Quân gần với lối ra vào nhất nên khi cô vừa nghe thấy thì liền đi ra xem. Lúc cô mở cửa ra đã không còn thấy người bấm chuông cửa đâu mà chỉ có một cái hộp màu đen đặt dưới sàn. Cô cúi người cầm lên thì thấy trên đó ghi người nhận là Cao Diễm Hương và được gửi từ quán bar Osiris.
- Quán bar thì có thể gửi gì đến đây nhỉ? Không lẽ lại là rượu?
Trên tay cầm chiếc hộp, cô đóng cửa lại và đi vào trong. Cao Diễm Hương mặc áo croptop, quần đùi jean đi từ phòng ra. Khi thấy cô cầm một cái hộp có chữ Osiris màu vàng liền hớt hải chạy tới và giật lấy. Đào Hoa Quân cực kỳ bất ngờ trước hành động có phần thô lỗ của cô nàng, nhưng cũng nhanh chóng quên vì cô bạn bảo đây là vé vào cửa của quán bar.
- Osiris, vị thần của thế giới bên kia, cái chết, sự sống và tái sinh.
Cao Diễm Hương mở chiếc hộp ra, cô nàng đọc những gì ghi ở mặt sau của chiếc nắp hộp và chẳng hề ngạc nhiên là bao. Thứ bên trong chiếc hộp kia mới là cái mà cô mong chờ nhất, thẻ thành viên của quán bar Osiris. Một khi có nó trong tay, người đó sẽ có được tấm vé gặp gỡ những nhân vật có máu mặt trong xã hội và địa vị của bản thân vì thế cũng sẽ tiến xa hơn trước.
Bên trong chiếc hộp là ba bức thư màu xanh dương đậm, trên đó cũng in nổi chữ Osiris màu vàng. Cao Diễm Hương cầm một bức thư đưa cho Đào Hoa Quân, còn cô nàng sau khi đưa xong thì đóng chiếc hộp lại và quay gót trở về phòng mình. Cô đứng đó vẫn chưa hiểu gì đang xảy ra, trên tay là một bức thư còn mới tinh, chất liệu giấy dày dặn và còn có mùi bạc hà thoang thoảng.
- Chắc là mình nên mở nó nhỉ?
Trong lúc còn đang phân vân có nên mở cái phong bì này hay không thì Cao Diễm Hương từ trong nhà đi ra, cô nàng bây giờ khoác thêm một cái áo màu trắng dài tới đùi rồi sau đó đi ra phía cửa chính.
- Mình đi ra ngoài một chút, chút xíu nữa về. Bà ở nhà chuẩn bị thay quần áo và trang điểm đấy. Đồ thì mình để trên bàn, trong phòng mình, thích bộ nào thì mặc bộ đó. Mình trở về là chúng ta xuất phát đi luôn.
Cô nàng vừa ngồi đeo giày vừa nhắc nhở những gì Đào Hoa Quân cần chuẩn bị và rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
- Bà lái xe cẩn thận nha.
Đào Hoa Quân chay ra trước cửa chào cô rồi sau đó trở lại phòng khách và mở phong bì. Bên trong là một tờ giấy chúc mừng bạn đã là thành viên của quán bar Osiris và một cái tấm thẻ màu trắng viền vàng gắn một con chip điện tử. Cô ngắm nghía tấm thẻ một hồi, cảm thấy nó cũng không có gì đặc biệt lắm khi so sánh với cái thẻ chấm công khi đi làm của mình.
Cô ngước nhìn đồng hồ, sau đó quyết định đi tắm rửa, thay đồ và trang điểm xong trước khi Cao Diễm Hương quay về nhà. Tắm xong, cô sấy tốc mình thật khô rồi quấn khăn đi vào phòng của Cao Diễm Hương lấy đồ mặc. Phong cách phòng của cô nàng thiên về màu trắng, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp và có vài món đồ bằng sứ được đặt trên kệ.
Trên chiếc bàn làm việc, đặt một con laptop màu xám và bên cạnh đó là ba cái túi đựng. Cái thứ nhất là một cái đầm màu lam nhạt, tay áo kiểu lượn sóng và viền váy cũng vậy. Cái thứ hai là một cái đầm xẻ tà hai dây màu đỏ sẫm và cái thứ ba là một cái đầm đen cổ điển hở lưng.
Đào Hoa Quân xem xét một chút ba chiếc váy, quyết định chọn cái váy màu đen hở lưng kia. Bản thân cô lúc này không muốn mình trở nên nổi bật, vì thế mà màu đen là thích hợp nhất. Cô cầm lấy cái váy về phòng mình thay đồ, sau đó trang điểm.
Tay nghề trang điểm của cô quả thật không tốt, cho nên chỉ đánh một lớp phấn phủ, má hồng, chuốt mi, kẻ mắt và tô son. Trang điểm xong, Đào Hoa Quần cầm lấy ví tiền của mình cùng tấm thẻ thành viên Osiris rồi ra phòng khách ngồi chờ Cao Diễm Hương. Cô cũng không làm tóc mà chỉ để xoã nó ra một cách tự nhiên.
Gần 5 giờ chiều, Cao Diễm Hương gọi điện bảo cô đi xuống trước sảnh chung cư tìm mình. Cô cầm đồ, đeo giày cao gót và đi ra ngoài. Cửa thang máy vừa mở ra tại tầng trệt, cô liền thấy phía trước sảnh có một bóng người quen thuộc. Cao Diễm Hương trong một bộ váy trắng bó sát, giày cao gót cùng màu và một cái túi được đính đá lấp lánh. Mái tóc màu hạt dẻ uốn sóng của cô nàng tôn lên nước da trắng trẻo kia. Thật xinh đẹp, cô cảm thán.
Hai người gặp nhau khen qua khen lại nhau mấy câu rồi đi ra ngoài xe, nhưng thay vì chiếc Mercedes Benz trắng của Cao Diễm Hương thì trước mặt cô là một chiếc Limousine dài màu đen trông vô cùng hoành tráng.
- Chúng ta sẽ đi bằng cái xe này sao?
- Đúng vậy đấy. Nào lên xe thôi, đến lúc chúng ta đi chơi rồi.
Cao Diễm Hương háo hức cầm tay Đào Hoa Quân đến chiếc xe, người tài xế lịch sự mở cửa cho hai người đi vào. Bên trong là một khung cảnh xa hoa mà cô không nghĩ bản thân sẽ được trải nghiệm. Ghế da êm ái, còn có một quầy mini bar và một cái tivi nhỏ đang bật một bản nhạc sôi động. Chắc hôm nay sẽ rất vui lắm đây, cô cười nghĩ. Cửa xe đóng lại, tài xế cũng trở về ghế của mình và chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Bên trong chiếc xe, không khí vô cùng sôi động, hai người lấy ly từ quầy rượu ra giả bộ là những tiểu thư nhà giàu. Tiếng cười vì thế mà phát ra không ngớt vọng ra ngoài. Mặc dù vẻ ngoài hầm hố của chiếc xe Limousine này cũng đã rất hút mắt rồi, nhưng giọng cười lanh lảnh lại khiến cho người đi đường xung quanh tò mò ngoái nhìn hơn. Họ rất muốn xem thử, người trong xe ra sao mới có thể ngồi trên chiếc xe bóng bẩy này.
- Bà mất bao nhiêu mới có thể thuê được chiếc xe này vậy Diễm Hương?
Đào Hoa Quân tò mò hỏi, mắt nhìn sang phía Cao Diễm Hương đợi cô nàng trả lời. Cái xe này thật sự quá xa hoa rồi, cô không thể không tò mò được. Nhỡ đâu bản thân lại bị động chịu ân huệ nào đó của người khác thì cô cũng không biết làm sao để trả lại đây.
- Cũng không nhiều lắm đâu, mình có người tài trợ mà. Mà dù sao thì chuyến đi lần này nhờ có bà mình mới có được mà.
Người tài trợ? Nhờ mình? Cô khó hiểu trước hai lý do trên của Cao Diễm Hương. Mình thì đã giúp được gì đâu nhỉ, không phải chính cổ mới là người giành được sao. Đào Hoa Quân suy nghĩ một hồi cũng không có đáp án nên đành từ bỏ.
- Tại sao lại nhờ mình vậy?
- Vì bà đã đem may mắn đến cho mình đó Hoa Quân à. Mình đã phải chờ rất lâu mới có thể bước vào thế giới của những con người quyền lực ấy.
Một nụ cười lan tràn khắp gương mặt cô nàng sau khi trả lời Đào Hoa Quân, nhưng sâu trong đó lại là sự ghen tị ngập tràn. Vì cớ gì, một con người tầm thường như kia lại có thể lọt vào mắt xanh của một vị đại diện trong quán bar Osiris kia được cơ chứ. Mình còn tốt hơn cô ta gấp nhiều lần cơ mà, cảm giác ganh ghét trong Cao Diễm Hương ngày một gia tăng. Tuy nhiên, bên ngoài cô nàng vẫn cười nói vui vẻ với cô như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Chuyến đi cuối cùng cũng đã đến nơi, vị trí của quán bar thật sự rất hẻo lánh đến nỗi trên đường đi cô cứ tưởng tài xế đi nhầm. Đào Hoa Quân nhìn ra ngoài cửa, trông thấy một căn biệt thự rộng lớn với rất nhiều xe đang di chuyển vào bên trong. Các cô lúc này cũng bớt đùa giỡn và ngồi ngay ngắn lại chờ người giám sát kiểm tra thẻ ra vào.
- Bà đưa mình thẻ thành viên hồi chiều đây, mình cần chúng để qua được cổng.
Cô mở ví, lấy tấm thẻ từ bên trong đưa cho Cao Diễm Hương. Xe nhích tới gần cổng liền có người gõ cửa sổ, yêu cầu báo số lượng người đi vào và thẻ thành viên. Lúc này, cô thật sự không hiểu quán bar kiểu gì mà lại lạ thường đến như vậy. Phải cần xây cả một căn biệt thự mới có thể làm quán bar được hay sao? Cô đưa mắt ngắm nhìn căn biệt thự trông như lâu dài trong cổ tích kia. Ánh đèn toả ra từ ngôi biệt thự dưới nền trời tối nếu như có pháo hoa thêm vào thì chẳng khác gì đang ở trong một khu vui chơi. Cứ như một giấc mộng đẹp vậy, cô vừa nhìn vừa mơ mộng.
- Chúng tôi có ba người, một tài xế.
Khi khai báo số lượng người đi vào, Cao Diễm Hương hạ giọng không muốn cho cô biết rằng trên xe còn có thêm người khác nữa. Giám sát kiểm tra xong xuôi, cô nàng nhận thẻ về và đưa mắt nhìn sang chỗ Đào Hoa Quân xem xét. Do căn biệt thự quá đẹp đẽ dưới nền trời tối cho nên cô không để ý mọi thứ diễn ra quanh mình, chỉ đến khi nghe tiếng Cao Diễm Hương bảo xuống xe, cô mới tỉnh lại từ trong đống ảo tưởng của bản thân.
Hai người được tài xế mở cửa xe, từng bước nhẹ nhàng mà đặt chân xuống nền đá lót của căn biệt thự. Trước mắt hai người là một dãy cầu thang màu kem dẫn lên cửa chính ngôi biệt thự, rất nhiều người ăn mặc lộng lẫy cũng đang đi lên đó. Cô cùng Cao Diễm Hương bây giờ nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng ngỡ ngàng. Bọn họ không hiểu mình thật sự có đến quán bar hay một bữa tiệc xa hoa nào đó của giới nhà giàu hay không nữa.
Nhưng dù sao cũng đã cất công đến rồi, hai người ưỡn ngực, thẳng lưng sóng vai nhau mà bước lên cầu thang. Khi tiến vào bên trong sảnh chính, nhưng nghi ngờ của hai người bỗng chốc như thành sự thật. Bàn ghế đặt khắp nơi, gần đó còn có một bàn thức ăn tự chọn và rất nhiều người đang chuyện trò, cười nói vui vẻ với nhau. Đến lúc này, Cao Diễm Hương không bình tĩnh được nữa, cô nàng lấy điện thoại ra gọi cho Khương Viết Văn. Có điều sau một hồi đổ chuông, anh ta không hề bắt máy.
- Chết tiệt, tên ấy hôm nay đang trong ca.
Thấy cô bạn mình tỏ ra không kiên nhẫn, Đào Hoa Quân cũng vì thế lúng túng theo và đυ.ng phải một vị phu nhân nào đó. Bà ấy kêu lên một tiếng, sau đó xoay người liếc nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt khinh thường. Cô thấy thế vội vàng cúi đầu xin lỗi nhiều lần làm Cao Diễm Hương thấy được liền kéo đi ra chỗ ít người.
- Diễm Hương, chỗ này có thật là quán bar hay không?
Cô trước ánh nhìn không hảo cảm của người xung quanh đành cất lời hỏi bạn mình.
- Chỗ mình muốn đến thật sự là một quán bar. Mình có quen một người trong đấy làm bartender, nên không thể có chuyện sai được.
Trả lời xong, Cao Diễm Hương thấy có một người bồi bàn bưng nước đi tới phía mình thì kéo tay áo anh ta đứng lại. Người bồi bàn bị kéo ấy không hề tỏ ra khó chịu, anh ta cười nhẹ hỏi hai người muốn dùng nước gì.
- Tôi không muốn gọi nước, tôi muốn vào Osiris.
Giọng của Cao Diễm Hương không hề lớn, nhưng vì nơi này quá nhiều người nên những ai ở gần đều có thể nghe thấy. m thanh nói chuyện lúc này dừng lại, mọi người giờ đây đều hướng mắt về phía chỗ hai người đứng. Bản thân Đào Hoa Quân trước giờ không sợ nơi đông người, nhưng trước hàng loạt cặp mắt chĩa vào mình kia, cô cảm thấy bản thân bắt đầu có chứng sợ đám đông.
- Xin hai vị tiểu thư xuất trình thẻ của mình.