Chương 4
Công việc hôm nay của cô đã hoàn tất, mặc dù nhiều lần cô mất tập trung và phải kiểm tra lại những thứ mình đã làm. Nhưng ít nhất thì mọi thứ cũng đã xong hết rồi.
Đào Hoa Quân gọi điện cho Cao Diễm Hương và đợi phía trước công ty chờ cô nàng lái xe đến đón mình. Cô biết người đồng nghiệp này của mình sở hữu một chiếc ô tô, nhưng không ngờ nó lại là một chiếc Mercedes Benz màu trắng. Không biết cô nàng giàu tới mức nào nhỉ, cô thử tưởng tượng.
- Lên xe đi Hoa Quân.
Đào Hoa Quân mau chóng chạy tới ghế phụ của ô tô, sau đó mở cửa xe một cách thật cẩn thận và đóng cũng thật nhẹ nhàng. Cao Diễm Hương thấy cô hành động như thế thì phì cười, nhưng cũng không nói gì thêm. Ít nhất thì người mình chọn làm bạn cũng biết cách cư xử, Cao Diễm Hương thầm tán dương bản thân biết chọn bạn để chơi.
- Đúng rồi, nhà bà ở đâu vậy Hoa Quân. Chúng ta cần ghé qua để lấy ít đồ dùng hằng ngày nữa.
- Vậy phiền bà quá không?
Cô nhìn sang phía tay lái, thấy Cao Diễm Hương với gương mặt tươi vui đáp lời.
- Không đâu, mình cũng muốn đến xem nơi đó một chút. Bà biết đấy, về vụ án.
Nghe vậy, Đào Hoa Quân liền đọc địa chỉ cho Cao Diễm Hương để cô chở đi. Cô định sau khi đi đến nhà của Cao Diễm Hương rồi mới bắt xe buýt về nhà để lấy đồ, bản thân không muốn người đồng nghiệp của mình lại mất công thêm. Nhưng thấy cô bạn có vẻ hứng thú với vụ án nên cũng bớt ái ngại.
Ngay khi đến nơi, cô xin bác bảo vệ cho xe ô tô của Cao Diễm Hương có thể đi vào trong. Sau đó cả hai cùng đi bộ lên tầng bốn của khu B, theo như cảnh sát thông báo không lâu trước đó. Nhà cô đã khám xét xong, còn về phần nhà của Phương Oanh vẫn còn đang được cảnh sát canh giữ.
Hai người vừa lên tầng bốn liền thấy có hai người cảnh sát đang canh gác trước cửa phòng của Phương Oanh. Đào Hoa Quân chậm rãi bước đi tới trước phòng mình theo sau là Cao Diễm Hương đang hiếu kỳ nhìn về phía chỗ cảnh sát đứng.
- Có phải đó là nơi xảy ra án mạng không?
Cao Diễm Hương hỏi nhỏ với cô, Đào Hoa Quân gật đầu đáp lại. Đúng lúc này cô cũng đã mở cửa phòng ra.
- Có vào trong không?
Khi nghe cô hỏi thế, Cao Diễm Hương lắc đầu.
- Bà vào sửa soạn đi, mình ở ngoài đây đi dạo chút.
Mặc dù biết cô nàng sắp làm gì, nhưng Đào Hoa Quân cũng không khuyên nhủ gì. Cô biết cô bạn mình thật sự rất hiếu kỳ với vụ án gần nhà của cô, chắc đây cũng là lần đầu cô nàng tiếp xúc gần với án mạng.
- Thế mình vào trong chuẩn bị.
Đào Hoa Quân vào trong nhà, cô trước đó cũng chuẩn bị tinh thần là nhà mình sẽ bị bới tung lên trong lúc cảnh sát khám xét. Nhưng mà khi cô nhìn thấy trực tiếp cũng không khỏi thở dài, vì nó quá mức hỗn loạn.
Những thứ đặt trên kệ, bên trong tủ đều bị lấy ra ngoài. Tủ đồ trong phòng ngủ của cô cũng thế, toàn bộ quần áo được cô ủi phẳng phiu đều nhăn hết. Cô từ trong đống đồ đặt trên giường tìm mấy bộ mình thường đi làm gấp bỏ vào balo, kèm theo hai bộ mặc ở nhà.
Sau đó đi vào phòng tắm lấy dầu gội, kem đánh răng, bàn chải, lược và kem dưỡng da bỏ vào túi. Cuối cùng cô tìm dây sạc điện thoại, laptop và túi trang điểm. Đào Hoa Quân đứng trong bếp ngẫm nghĩ xem mình nên lấy gì nữa thì mới nhớ ra còn chút rau xanh, trứng, thịt trong tủ lạnh nên lôi hết ra bỏ vào túi vải.
Trong lúc đó thì Cao Diễm Hương đang lân la tiến đến chỗ hai người cảnh sát để hỏi chuyện. Nhưng do hai anh chàng cảnh sát quá nghiêm túc trong công việc, nên dù cô nàng dùng mỹ nhân kế cũng chả moi được thông tin gì thú vị hơn cả.
- Thanh niên thời nay nghiêm túc quá! Chán thật luôn.
Cao Diễm Hương thất vọng trở về chỗ nhà của Đào Hoa Quân, cô bạn đứng ở lan can nhìn trời đất thêm một chút nữa thì cửa mở. Thấy cô trên lưng đeo ba lô còn xách thêm hai ba cái túi vải thì vội chạy tới cầm phụ.
- Hử, đồ ăn sao? Nhà mình có siêu thịt gần đó cậu không cần đem theo đâu.
- Chỉ là chút đồ trong tủ lạnh thôi. Mình không muốn bỏ phí nó nên đem theo luôn. Dù sao tối nay mình cũng nấu đồ ăn mà.
Nghe đến đồ ăn, Cao Diễm Hương cười lớn.
- Tối nay được ăn ngon rồi! Lâu lắm rồi mới có người nấu ăn cho mình đấy Hoa Quân.
Đào Hoa Quân cũng vui vẻ cười theo, cô tối nay nhất định sẽ nấu một bữa ra trò để đãi cô bạn. Thế nên nguyên con đường đến chỗ Cao Diễm Hương ở, cô suy nghĩ xem mình sẽ nấu cái gì. Cũng vì vậy mà cô cũng không để ý rằng mình tiến vào một khu chung cư khá cao cấp gần trung tâm thành phố.
- Đến rồi, đến rồi này Hoa Quân.
Nghe cô bạn gọi Đào Hoa Quân ngẩng đầu xem, mắt cô mở to vì chỗ ở của Cao Diễm Hương thật sự trông rất hiện đại cứ như đó là một công ty lớn chứ không phải chung cư. Bên ngoài lắp hoàn toàn bằng kính màu, có nguyên bãi giữ xe riêng dưới hầm và cổng tự động.
- Bà giàu đến cỡ nào vậy Diễm Hương...
Đến lúc này, cô không khỏi mà tò mò, nên liền quay sang hỏi cô bạn. Nhưng đáp lại câu hỏi của cô thì Cao Diễm Hương chỉ nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết nữa.
***
Tối hôm qua, Đào Hoa Quân đã nấu một trận ra trò cho Cao Diễm Hương thưởng thức. Mặc dù cô bạn cực kỳ muốn giữ dáng nhưng cuối cùng cũng bại trận trước đồ ăn mà cô nấu. Cả hai cũng uống một chút bia, cho nên sáng ra cô nàng vẫn chưa tỉnh dậy. Còn cô thì vì không muốn bị đói nên ráng dậy sớm làm cơm chiên dương châu. Sau khi ăn xong, cô không quên để một phần cho Cao Diễm Hương.
Vì chuyển đến một nơi mới để ở nên cô nhân lúc cô bạn còn đang ngủ ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể đến siêu thị để mua thêm nguyên liệu để nấu ăn. Hôm nay là sáng chủ nhật nên phần lớn mọi người không thích dậy sớm làm gì, hầu hết tất cả đều đợi đến tối mới nhộn nhịp hơn.
Đây cũng là lý do mà khi cô đi dạo quanh khu chung cư không thấy ai hết và siêu thị cũng vắng. Dạo quanh một vòng siêu thị, cô chọn được ít đồ để làm bữa trưa cùng bữa tối. Sau khi kiểm tra rằng mình đã mua đủ nguyên liệu, cô đi ra chỗ quầy tính tiền.
- Này cô kia, sao cô lại đưa cái cục kẹo rẻ tiền này thay cho tiền thối vậy hả!
Trong lúc đứng chờ tại quầy tính tiền, phía trước có một anh chàng mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang cũng đen nốt. Theo như cô nhìn thì anh ta chỉ mua một chai nước khoáng, hai bịch bánh nhưng không hiểu sao mà mãi vẫn đứng kỳ kèo về tiền thối suốt với thu ngân. Vì cuộc tranh chấp khá lâu, nên người phụ nữ đứng sau anh ta liền lên tiếng.
- Có một ngàn thôi, chấp nhặt gì kỹ như vậy. Anh mau mau đi để tôi còn tính tiền.
Anh chàng nghe người phụ nữ nói thì quay đầu sang nhìn, Đào Hoa Quân có thể trông thấy sự giận dữ qua đôi mắt của anh ta. Người phụ nữ bị nhìn như vậy cảm thấy chột dạ khi biết bản thân vô tình bị cuốn vào câu chuyện không phải của mình.
Đáng ra người phụ nữ ấy không nên lên tiếng, Đào Hoa Quân nghĩ. Nhưng chưa khi đồng cảm với người phụ nữ kia, cô lại chứng kiến một cảnh tượng cứ tưởng chỉ xảy ra trên phim ảnh. Anh chàng mặc đồ đen kia lấy từ túi quần ra một con dao rọc giấy cỡ lớn rồi chĩa vào mặt của người phụ nữ lỡ lời kia.
Vì khoảng cách giữa cô và hai người kia quá gần nên Đào Hoa Quân không biết bản thân chính xác phải làm gì. Nhỡ đâu khi cô bỏ chạy càng khiến cho anh chàng kia cảm thấy cô mới là mối nguy và đuổi theo đâm cho mấy nhát. Thấy việc chạy trốn không khả quan nên cô ngồi xuống và trốn phía sau quầy tính tiền.
Người thu ngân là nữ, cô ấy cũng vô cùng sợ hãi khi chứng kiến cảnh khách hàng của mình rút dao ra và chĩa vào một người khách hàng khác.
- A-anh bình tĩnh đã, k-không cần phải như thế...
Nhưng vì là một nhân viên trong siêu thị, không thể không gắng trấn an người đàn ông đang không đc ổn định về tinh thần kia. Còn Đào Hoa Quân thì sao? Cô đang mở điện thoại gọi cho cảnh sát, mặc dù trong tình hình này mối quan hệ của cô với cảnh sát không được "ôn hoà" cho lắm.
Âm thanh điện thoại đã được kết nối vang lên, tuy nhiên do không khí trong siêu thị hiện tại quá yên ắng nên đã gây chú ý cho anh chàng cầm dao kia chú ý.
- Đứa nào? Đứa nào gọi điện báo cảnh sát? Ra đây mau!
Anh ta lớn tiếng quát, vì không xác định được người đã gọi điện thoại cho cảnh sát nên đã tóm lấy người phụ nữ đứng trước mặt rồi bắt đầu đe doạ.
- Mày không chịu ló mặt ra thì tao đâm mấy nhát con này.
Nghe thấy lời đe dọa đó, Đào Hoa Quân không kịp trả lời điện thoại cảnh sát mà chỉ dám tắt tiếng và để xuống sàn. Cô vì không muốn người phụ kia bị xây xát thêm nên đã cắn răng đứng dậy.
- Là t-tôi, anh đừng đâm cô ấy.
Cô lúc này đang đối mặt với người nam thanh niên đang cầm dao kề sát người phụ nữ, mọi người trong siêu thị hầu như đều trốn ở đâu đó, không dám lộ đầu. Chỉ có người phụ nữ, thu ngân và cô là trực diện với kẻ đang có tâm lý bất ổn kia.
- GIỏi lắm, can đảm thế thì lại đây thay thế con mụ này.
Gương mặt người phụ nữ bị đe dọa bây giờ đẫm nước mắt, cô không muốn chết tí nào. Vì vậy mà khi cô nghe tên điên kia muốn đổi người thì dừng khóc và thay vào đó là nhìn Đào Hoa Quân bằng ánh mắt cầu xin.
Với cái ảnh mắt cầu cứu kìa của người phụ nữ, Đào Hoa Quân lại liên tưởng đến những cơn ác mộng mà mình gặp sau cái chết của Phương Oanh. Những lần trong mơ mình không cứu được cô ấy, nhưng lần này mình có thể... Cô trong lòng chợt thắt lại, lý trí và cảm xúc trong cô đang đấu đá lẫn nhau.
Cô cuối cùng cũng đã có quyết định, chân cô bước về phía tên điên kia từng bước một. Tim cô vì hồi hộp mà cũng theo đó nhanh hơn, quyết định này của Đào Hoa Quân có thể nói là ngu ngốc. Người phụ nữ kia chỉ là người lạ, có ai lại dám đi đánh đổi an toàn của bản thân cho một người mình chẳng có liên hệ gì.
- Ồ, được quá nhỉ. Chúng ta có một người hùng ở đây này! Nói đúng hơn là một con ngốc.
Người thanh niên cầm dao đẩy người phụ nữ ra, cô nàng cuống cuồng chạy trốn thật xa và không hề ngoái đầu nhìn người đã đánh đổi sự an toàn đó. Và Đào Hoa Quân đã trở thành con tin thay thế, con dao rọc giấy lúc này đang chĩa về phía cô. Ít nhất thì lần này mình không chỉ đứng nhìn, cô cười buồn.