Chương 2
Cả đêm hôm đó cô ngồi co người trên ghế không dám về phòng ngủ, cho tới khi trời tờ mờ sáng mới dám nhắm mắt ngủ một chút. Tinh thần cực kỳ mệt mỏi, nhưng cô vẫn phải chuẩn bị đi làm, Đào Hoa Quân không dám nghỉ vì sợ bị trừ lương. Công việc cô đang làm cũng rất dễ bị mất nếu cấp trên thấy cô không năng suất, do là một công ty lớn nên tỷ lệ đào thải rất cao nên cô không dám lơ là.
Mặc quần áo và trang điểm chỉnh chu xong cô cầm túi xách đi ra ngoài. Vừa lúc đó, Đào Hoa Quân cũng chạm mặt với người hàng xóm sống kế bên mình.
- Chào buổi sáng.
Cô thân thiện vẫy tay với người phụ nữ có thân hình chuẩn người mẫu và gương mặt ăn ảnh kia. Người này tên là Phương Oanh, một người mẫu, mặc dù rất đẹp nhưng chưa đủ may mắn để được trở thành người mẫu chuyên nghiệp.
- Hoa Hoa nhớ ăn sáng đấy, gầy hơn cả chị đây luôn rồi.
Nghe thấy Phương Oanh gọi mình là Hoa Hoa, cô cười trừ vì bất lực. Hai người đều một mình lên thành phố kiếm sống, không thân thích ở bên nên kết thân rất nhanh. Lâu lâu cả hai sẽ cùng nhau đi chợ mua nguyên liệu về nấu lẩu ăn, rồi sau đó nói chuyện phiếm và uống bia đến khi gục tại bàn thì thôi. Nghe có vẻ không thục nữ lắm, nhưng Đào Hoa Quân lại rất thích như thế.
- Em nhớ mà.
Cô chào Phương Oanh rồi đến địa điểm đón xe buýt đi làm. Vì công ty khá xa nên cô phải rời nhà từ sáng sớm.
Vừa ngồi xuống ghế bàn làm việc, cô bị một cánh tay khều vai. Quay đầu nhìn thì thấy đó chính là cô bạn đồng nghiệp của cô, Cao Diễm Hương. Mặc dù cả hai không cùng bộ phận, nhưng do tính chất công việc có liên quan lẫn nhau nên Đào Hoa Quân thường thấy cô lảng vảng ở đây.
Cao Diễm Hương rất đẹp, đẹp kiểu thanh lịch và sang trọng. Tính cách hào sảng, thoải mái của người đồng nghiệp này luôn thu hút sự quan tâm và được mọi người vây quanh. Có thể nói rằng cô gái này chính là tâm điểm của sự chú ý, chắc cũng vì thế mà cô làm cho bộ phận thông tin và truyền thông của công ty.
- Hôm nay bà trông mệt mỏi vậy Hoa Quân? Nhìn xem, hai mắt thâm xì như gấu trúc Panda rồi này.
Đào Hoa Quân bị Diễm Hương nhéo hai má xem xét, gương mặt của người đồng nghiệp phóng đại trước mắt cô. Vì người trước mặt quá hút mắt, cô vội ngượng ngùng tránh đi.
- Không có gì đâu, mình hôm qua chỉ ngủ trễ một chút thôi.
Nghe thấy cô nói vậy, Diễm Hương chu môi không hài lòng vì biết cô đang nói dối mình. Nhưng trước khi Diễm Hương có thể tra hỏi Đào Hoa Quân một hồi thì cô lại bị Trưởng phòng gọi đi.
Nhìn cô bạn đồng nghiệp yêu kiều bước đi, cô vội thở phào. May mà trưởng phòng gọi cô ấy đi, chứ không mình bị ép hỏi miết quá, Đào Hoa Quân mở máy tính của mình lên và bắt đầu công việc thường ngày của mình.
Kết thúc công việc, cô đi dạo xung quanh xem có món gì ngon để mua về ăn tối. Vì quá buồn ngủ và không có sức để nấu thứ gì nên cô đành mua đồ ăn đem về. Mặc dù vẫn sợ hãi việc nhà của mình đã bị ai đó đột nhập, Đào Hoa Quân cũng không còn nơi nào khác để đi. Thế nên cô cắn răng đón xe buýt đi về nhà ngủ.
Ăn uống, ngủ nghỉ bình thường khoảng một tuần sau. Đào Hoa Quân tưởng chừng như quên mất việc nhà mình trước đó đã bị đột nhập và khu nhà A của chung cư có người chết. Hôm nay là ngày cuối tuần, cô cảm thấy có chút vui vẻ, cho nên ngay khi kết thúc công việc liền nhắn tin cho Phương Oanh. Đào Hoa Quân bảo cô chờ mình về rồi cả hai cùng đi mua nguyên liệu nấu lẩu và mua thêm bia cùng uống.
Trong lúc đi bộ lên cầu thang tầng bốn, cô ngửi thấy một mùi hương thuốc lá có chút quen. Mùi khói thuốc hơi the mát như của bạc hà, làm cô liên tưởng đến một bóng người... Người đó!
Không, không thể nào! Đào Hoa Quân bước chân nhanh hơn, nhưng thay vì chạy về nhà trốn như bao người bình thường khác thì cô lại chạy ngang qua. Do bị hù dọa từ trước và sợ rằng tên gϊếŧ người sẽ xuất hiện trong nhà mình. Cô vì thế liền chạy về phía nhà của Phương Oanh.
Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ nhận được cái ôm và sự che chở từ người hàng xóm thân quen của mình. Đào Hoa Quân lại bị hiện thực tát cho một cái tát thật là mạnh.
Ngay khi vừa chạm chân tới trước cửa phòng của người hàng xóm, cô bỗng khựng lại bước chân. Đào Hoa Quân không dám nhúc nhích lấy một ly, đầu óc cô dường như ngừng hoạt động trước cảnh tượng mình thấy. Phương Oanh đang ở nhà, nhưng thay vì cười chào nhau thì cô ấy lại nằm ngửa ngay trước cửa chính.
Tại sao lại như thế này, cô run rẩy vì sợ hãi. Đến đây, tầm nhìn của cô dần mờ đi vì nước mắt, nhưng cô vẫn không thể gạt bỏ được gương mặt đầy ám ảnh của Phương Oanh đang nằm đó. Đừng gϊếŧ tôi, tôi không muốn chết, Đào Hoa Quân dường như có thể nghe được tiếng Phương Oanh kêu gào trong tuyệt vọng.
Tinh thần của Đào Hoa Quân không thể chịu nổi thứ mà mình thấy thêm được nữa, cô vì thế mà ôm bụng nôn khan. Người hàng xóm thân thiết bấy lâu nay của cô đã bị người ta gϊếŧ hại. Ai lại nỡ làm thế cơ chứ, chúng ta đều là con người cơ mà.
Mặc dù vô cùng sợ hãi, Đào Hoa Quân vẫn cố gọi điện thoại cho cảnh sát. Gọi xong cả người cô mềm như bún, không còn sức mà đứng dậy nữa. Cô lúc này đang ngồi tựa lưng vào bức tường gần đó, mắt nhìn về phía cổng chính của khu chung cư mà đợi ánh sáng từ còi xe cảnh sát lóe lên.
Màu bầu trời lúc hoàng hôn luôn có sắc cam đỏ rất đẹp, cô bình thường rất yêu thích khoảng thời gian này. Tuy nhiên, nó bây giờ lại mang cho cô một cảm giác cô đơn xen lẫn ớn lạnh. Đào Hoa Quân rùng mình, cả người lạnh run lên y như rớt vào hầm băng vậy.
Cuối cùng, xe cảnh sát cũng tới. Họ vội vã chạy lên tầng bốn xem xét hiện trường, sau đó có một người nữ y tá dìu cô xuống tầng dưới kiểm tra sức khỏe.
Trong lúc đi xuống, có rất nhiều người dân trong chung cư ùa ra xem. Ánh mắt của họ dính chặt lên người cô, miệng không ngừng xì xào bàn tán với nhau. Quang cảnh lúc này y hệt như khi cảnh sát dẫn thủ phạm của vụ gϊếŧ người này đi vậy. Đào Hoa Quân che hai tai, cô lúc này không muốn nghe gì hết. Nhất là những lời nói kể về bộ dạng khi chết của Phương Oanh.
Cảnh sát bắt đầu công việc của mình, phong toả nguyên khu chung cư để lấy lời khai một lần nữa. Bảy ngày trước tại chung cư này có một vụ gϊếŧ người, bọn họ vẫn chưa xử lý được và bây giờ lại thêm một vụ án mạng nữa. Mọi người trong đội hình sự đang cực kỳ căng thẳng, họ đang chịu sức ép từ truyền thông lẫn cấp trên của mình.
Anh chàng cảnh sát tên Phúc Khởi Trình, người đã hỏi thăm Đào Hoa Quân lần này cũng đến. Anh ta đang trầm ngâm xem xét bộ dạng khi chết của nạn nhân, nghi ngờ trước đó của anh bây giờ thật sự đã xảy ra rồi.
Cách gϊếŧ người y hệt lần trước, rất tàn bạo và hoang dại. Tên gϊếŧ người đã dùng một sợi dây điện siết cổ nạn nhân cho đến chết. Lực tay của tên này phải nói là rất lớn, Phúc Khởi Trình xem xét vết hằn của dây điện trên cổ của Phương Oanh mà nghĩ.
Sự tàn bạo trong cách gϊếŧ người của tên sát nhân mà anh nhắc đến, chính là hắn đã trực tiếp chứng kiến hình ảnh họ ra đi như thế nào. Phúc Khởi Trình có thể cảm nhận được sự vui sướиɠ, khoan khoái của hắn ta khi nhìn con mồi của mình quằn quại đến lúc chết. Thật quá ngạo mạn, ngươi nghĩ không ai sẽ bắt được ngươi sao, Phúc Khởi Trình phẫn nộ trước những hành động mà hắn gây cho nạn nhân.
Trời lúc này đã tối, đèn ở khắp nơi đã được bật lên. Cảnh tượng thành phố nhộn nhịp, sôi động, hào nhoáng đó dường như che giấu những thứ vô cùng đen tối. Trong một căn phòng mờ tối của một quán bar cao cấp, người đàn ông mặc bộ đồ vest đen lịch lãm đang không ngừng cười vui vẻ khi xem tin tức qua màn hình máy tính bảng.
- Thật là náo nhiệt, không biết cô ấy có cảm thấy như vậy không. Một cảnh tượng đẹp như thế mà.
Người đàn ông lầm bầm một hồi lâu trong căn phòng mờ tối cho đến khi có người gõ cửa.
- Vào đi.
Người đến là một nữ tiếp viên xinh đẹp, cô được gọi đến để làm bạn với vị khách giàu có trong căn phòng này. Đẩy chiếc xe đồ ăn vào, cô cầm lấy chai rượu mắc nhất trong số đó cùng hai chiếc ly. Cô từng bước tiến gần đến người đàn ông với điệu bộ quyến rũ nhất.
Nhưng dường như người kia chẳng hề để mắt tới, mắt cứ dính chặt lấy màn hình của máy tính bảng. Cảm giác có chút hụt hẫng trong lòng, nhưng không quên việc phục vụ rượu. Nhưng ngay khi cô vừa đặt đồ lên bàn, một trận đau đớn từ phía bụng truyền lên não cô.
Cô ngã xuống sàn, mặt ngơ ngác không hiểu sao mình lại ngã. Đến khi cơn đau từ phần bụng truyền đến lần nữa, cô mới hiểu là mình bị người đàn ông kia dùng chân đá.
- Cút.
Cùng với câu nói đó chính là một cái ly bay trúng ngay đầu cô tiếp viên xinh đẹp rồi đáp xuống mặt sàn và vỡ thành nhiều mảnh. Máu từ đầu cô chảy xuống, tay thì bị thủy tinh cứa đến tứa máu. Nhưng may mà cô vẫn giữ được tỉnh táo và mau chóng chạy ra khỏi phòng.
- Đúng là không nên đến chỗ mới.
Người đàn ông khui chai rượu và bắt đầu thưởng thức chất lỏng có màu đỏ như máu này như chẳng có chuyện gì xảy ra.