Dươиɠ ѵậŧ thô dài bị tiểu huyệt nhỏ mềm mại co rút, giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn bừa bãi cắи ʍút̼, hắn chưa từng làm nữ nhân, lại bị kɧoáı ©ảʍ khổng lồ này cắn nuốt, theo bản năng tiến công mãnh liệt dưới thân Cổ Niệm, điên cuồng như một con thú hoang.
Cổ Niệm bị phân thân to lớn đẩy vào hoa tâm hết lần này đến lần khác, nàng đạt cao trào nhiều lần, cơ thể mềm nhũn, hai chân mở rộng và toàn bộ bụng dưới co giật liên tục.
Có một tiếng thút thít trong miệng, và nàng ấy thì thầm, "Mmmm ... ah ..."
Phù Đàn yêu vẻ ngoài dịu dàng và tiếng kêu ngọt ngào của thiếu nữ, hắn đỡ eo Cổ Niệm nâng nàng lên, toàn bộ phần dưới của Cổ Niệm bị treo lơ lửng trong không khí, và tư thế này vào sâu hơn.
“A!” Cổ Niệm không có lí trí hét lên.
Phù Đàn không phải người trong gia tộc thần tiên.Thân phận thực sự của hắn là chiến thần sa ngã đáng sợ nhất trong Tam giới, đồng thời hắn cũng là ma đầu trong miệng mọi người. Một cô gái nhỏ yếu ớt, sự tương phản quá lớn như vậy khiến Cổ Niệm cảm nhận được tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt và kɧoáı ©ảʍ mà người bình thường không thể cảm nhận được.
Eo của nàng bị nâng lên trên không, không có điểm tựa, chỉ có thể cảm nhận được sự chuyển động nhanh chóng của dươиɠ ѵậŧ nhồi nhét trong cơ thể mình, nơi giao hợp của hai người đã dính đầy bọt rồi.
"Ahhhh ... không thể chịu đựng được nữa ... Phù Đàn ... Phù Đàn ..."
Cổ Niệm gọi tên Phù Đàn trong khi co giật.
Khi Phù Đàn nghe thấy Cổ Niệm gọi mình, trong lòng rất sung sướиɠ, cả người chìm vào kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhàng.
Hắn lúc này đang rất nỗ lực, làm sao có thể buông tha cho cô gái nhỏ nằm dưới hắn được? Hắn nâng hai chân của Cổ Niệm lên, đặt lên vai hắn rồi dập mạnh cái dươиɠ ѵậŧ to lớn đáng sợ, che kín mạch máu của hắn vào trong.
Cổ Niệm đã không thể kêu lên vì kɧoáı ©ảʍ quá lớn, và nàng chỉ có thể thổn thức theo bản năng.
Phù Đàn di chuyển lên xuống trên cơ thể nàng, thực hiện mấy trăm cú vuốt ve với tốc độ và lực không đổi, Cổ Niệm lần lượt đạt cao trào, cơ thể nàng vô cùng mệt mỏi, lơ lửng tại điểm giới hạn.
Cuối cùng, Phù Đàn cảm thấy Cổ Niệm không thể chịu đựng được nữa nên tăng tốc độ và dồn hết tinh hoa của mình vào đó. Cổ Niệm cảm nhận được một cơn sóng nhiệt nóng đến dọa người, cả người không hiểu vì sao bắt đầu kɧoáı ©ảʍ kinh người.
Mắt nàng mở hờ, một mảnh mơ hồ, hai luồng bánh trôi trong l*иg ngực rung động không ngừng, bụng dưới cũng đang co giật nhanh chóng.
Phù Đàn rút ra, lập tức một phần tinh khí vừa rồi hòa cùng chất lỏng tình yêu của cô gái nhỏ cũng được đưa ra ngoài.
Lỗ nhỏ vẫn chưa phục hồi vẫn còn hơi hé mở, ăn từng chút một.
Phù Đàn hôn nàng hết lần này đến lần khác, hôn lên những giọt nước mắt hạnh phúc trên khuôn mặt nàng.
Một lúc lâu sau, Cổ Niệm mới định thần lại, nàng yếu ớt hỏi: “Huynh… rốt cuộc là ai…?”
Phù Đàn nhẹ nhàng ôm lấy Cổ Niệm, để nàng nằm trên cơ ngực cường tráng của hắn, rồi rất dịu dàng. Hắn ta nói: "Muội không cần quan tâm ta là ai, muội chỉ cần biết rằng muội đã là của ta, và ta sẽ bảo vệ muội."
Phù Đàn chưa bao giờ dịu dàng như vậy, kể cả khi hắn giả vờ là đại sư tỷ vào ngày thường, hắn rất lạnh lùng. Cổ Niệm mệt đến mức sắp ngủ, trước khi đi ngủ, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ xem, đồ lưu manh, huynh xong đời.’’
Nhưng hắn vẫn nhìn Cổ Niệm bắt đầu thở đều trong vòng tay hắn, và nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của nàng. Lúc này, hắn đột nhiên phản ứng lại một điều, tại sao chính hắn lại muốn nàng không không khống chế được? Tại sao nàng ấy có thể tiến vào dễ dàng như vậy? Ngoài ra, nàng ấy đã chịu đựng hỏa độc của chính mình như thế nào?
Lúc này Phù Đàn mới bình tĩnh lại và suy nghĩ, một số điều bí mật nổi lên, chẳng lẽ thứ trấn áp hỏa độc mà hắn tìm kiếm bao nhiêu năm lại thực sự nằm trong cơ thể của Cố Niệm?
Đây là lý do tại sao nàng ấy có thể dễ dàng phá vỡ lá chắn bảo vệ hệ hỏa của mình? Cổ Niệm trong vòng tay của anh ta rụt cổ lại, và Phù Đàn ôm chặt cô gái nhỏ hơn.
Lo lắng phần dưới của Cổ Niệm nhớp nháp và khó chịu, Phù Đàn làm phép để lau sạch những thứ bên dưới nàng, rồi ôm nàng chìm vào giấc ngủ.