Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 320: Ai là chị của mày?

Tô Vũ Đồng nghe Niên Niên nói muốn ăn cơm cùng cô thì nụ cười của cô trở nên mềm mại hơn: "Vậy mẹ đến đón con nhé."

Cô đã đồng ý chiều nay sẽ ăn cơm với Cố Triều Tịch, mà Niên Niên cũng muốn cùng cô ăn cơm, vậy cô cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc đưa cả Niên Niên đến nhà anh ta.

Niên Niên không biết Tô Vũ Đồng muốn đưa mình đến nhà Cố Triều Tịch, cười đáp: "Được ạ."

Nghe con trai cười nói vui vẻ như thế, Tô Vũ Đồng cũng cười nói: "Vậy lát nữa gặp con nhé, tạm biệt."

"Tạm biệt mẹ ạ." Niên Niên cười đáp lại xong vội chạy đến trước mặt bà Mộ, cậu bé cười hì hì nói: "Bà nội, lát nữa mẹ dẫn cháu ra ngoài ăn cơm, bà có muốn đi cùng không ạ?"

Bố không có ở nhà, cậu bé không muốn bỏ một mình bà nội ở nhà.

Bà Mộ nở một nụ cười nhẹ nhàng, xoa đầu nhỏ của Niên Niên: "Bà nội không đi, cháu và mẹ đi đi nhé."

Bà biết Niên Niên hiếu thảo với mình, thế nhưng mấy ngày nay trời mưa liên tục, bà không thích trời mưa cho lắm nên không muốn ra khỏi cửa.

Niên Niên nghe bà Mộ nói không muốn đi thì gật đầu: "Vâng, được ạ."

Nửa tiếng sau, Tô Vũ Đồng về nhà đón Niên Niên đi rồi lái xe thẳng đến nhà Cố Triều Tịch, lúc này Niên Niên mới biết mẹ đưa mình đến nhà chú Cố ăn cơm.

Cố Triều Tịch không ngờ Tô Vũ Đồng lại đưa cả Niên Niên đến, anh ta vốn định lát nữa sẽ bày tỏ với cô, thế nhưng bây giờ không ổn rồi.

Niên Niên thấy Cố Triều Tịch nhìn mình, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn lại, cũng nhìn anh ta.

Hôm nay chú Cố có hơi lạ.

Tô Vũ Đồng thấy Niên Niên nhìn Cố Triều Tịch, cô cười nói: "Niên Niên, con chơi cùng chú Cố nhé, mẹ đi nấu cơm."

Không biết đứa nhỏ này thế nào, ai cũng chơi cùng được, thế nhưng mỗi lần thấy Cố Triều Tịch đều tỏ ra xa cách.

Niên Niên nghe Tô Vũ Đồng nói phải đi nấu cơm, cậu bé nghi ngờ hỏi một câu: "Mẹ, không phải chúng ta đến nhà chú Cố làm khách ạ? Sao mẹ phải đi nấu cơm?"

Cái chú Cố này lại bảo mẹ cậu bé đến nhà nấu cơm cho mình?

Mẹ của cậu bé không phải là bảo mẫu.

Tô Vũ Đồng nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của cậu bé, ngọt giọng nói: "Chú Cố của con bị bệnh, mẹ là bạn tốt nhất của chú ấy cho nên phải chăm sóc chú ấy, con hiểu không?"

Niên Niên nghe mẹ giải thích thế, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi ạ, mẹ đi nấu cơm đi nhé, con chơi cùng chú Cố."

Cậu bé sẽ vâng lời vì chú Cố là người bệnh.

"Được."

Tô Vũ Đồng nói xong thì đi nấu cơm.

Niên Niên thấy mẹ đi rồi thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon.

"Niên Niên có muốn xem tivi không?"

Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng yêu thương Niên Niên, vì thế anh ta nghĩ mình nên đối xử tốt với cậu bé hơn chút.

Niên Niên ngồi trên ghế cũng buồn, nghe Cố Triều Tịch nói thì đáp: "Muốn ạ."

Nghe cậu bé nói muốn thì Cố Triều Tịch nhanh tay mở tivi lên.

Hai người họ cùng nhau xem xong hai tập phim hoạt hình thì Tô Vũ Đồng đã nấu cơm xong, ba người cùng bắt đầu ăn.

Vừa động đũa thì chuông cửa nhà Cố Triều Tịch vang lên.

Cố Triều Tịch định đi mở cửa thì Niên Niên nói ngay: "Chú, để con đi cho ạ." Sau đó đứng dậy chạy ra ngoài mở cửa.

Thấy thế Cố Triều Tịch và Tô Vũ Đồng đều đứng dậy.

Cửa vừa mở ra thì Cố Nhã Nhã và một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặt mày khôn khéo bước vào. Hai người nhìn Niên Niên đang đứng cạnh cửa, nhíu mày.

Niên Niên không biết hai người, nhìn thấy hai người thì lễ phép chào một câu: "Cháu chào bà và chị ạ."

Cố Nhã Nhã nghe Niên Niên gọi mình như thế thì đanh đá nói một câu: "Mày là ai, ai là chị của mày, ai là bà của mày, mày đừng có nhận người thân bậy bạ!"

Tô Vũ Đồng thấy Cố Nhã Nhã quát nạt con mình thì vội đi đến, kéo Niên Niên ra sau lưng bảo vệ: "Cô Cố, gọi chị và bà chỉ là xưng hô lễ phép mà thôi, cô không thích thì có thể không đáp lại, cần gì chĩa mũi lao vào đứa bé chứ."

Sáng nay cô ta đã nói cô, cô xem như nể mặt A Tịch mà không tính toán, thế nhưng bây giờ lại làm vậy với con của cô, cô tuyệt đối không nhịn nữa!

Bà Cố nghe Tô Vũ Đồng lên tiếng thì đưa mắt nhìn sang, im lặng nhìn kỹ cô.

Cố Nhã Nhã thấy biểu hiện của mẹ mình, sư kiêu ngạo tăng nhanh trong chớp mắt, cô ta cay nghiệt nói: "Tô Vũ Đồng, cô thật không biết xấu hổ, một mình ăn vạ trong nhà anh tôi còn chưa đủ, giờ lại mang theo đứa con ghẻ đến nữa!"

Niên Niên nghe Cố Nhã Nhã gọi mình là con ghẻ, trong đôi mắt tràn đầy sự tò mò, cậu bé hỏi Tô Vũ Đồng: "Mẹ, tại sao con lại là con ghẻ?"

Con ghẻ là gì?

Nghe giọng của cô Cố như vậy, có lẽ không phải điều tốt lành gì.

Cậu bé không tốt à?

Tô Vũ Đồng nghe con trai hỏi thế thì lòng cô nhói lên, cảm giác khó chịu như vừa nếm đủ mặn, ngọt, chua, cay, đắng, cô nhẹ nhàng nói với cậu bé: "Niên Niên, con là cục cưng của mẹ, con không phải con ghẻ, con đừng nghe cô ta nói bậy!"

Cô không ngờ Cố Nhã Nhã còn trẻ mà lại ăn nói độc địa như thế!

Cố Nhã Nhã nghe Tô Vũ Đồng giải thích với Niên Niên, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta lập tức hiện lên sự giễu cợt, cô ta lại nói năng hùng hổ: "Tô Vũ Đồng, nếu cô không muốn làm tổn thương nó, vậy cô đừng nên làm mấy chuyện..." Mất mặt!

"Cố Nhã Nhã, em dám nói thêm tiếng nào nữa xem!"

Cố Triều Tịch lạnh lùng cắt ngang lời Cố Nhã Nhã, trong đôi mắt anh ta là sự âm u dày đặc.

Đêm nay mẹ anh ta đến, anh ta không cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp, chắc chắn là Nhã Nhã đã quay về mách lẻo.

Giờ phút này dáng vẻ của Cố Triều Tịch rất đáng sợ, từ trước đến nay Cố Nhã Nhã vẫn chưa hề thấy anh trai mình như thế, cô ta sợ đến mức run lên, vội nhìn sang bà Cố, khóc lóc gọi một tiếng: "Mẹ!"

Cô ta đều vì anh trai cả, tại sao anh trai lại không biết ơn chứ?

Từ lần đầu cô gặp anh trai, cô đã cảm thấy tất cả phụ nữ trên đời này không ai xứng với anh trai cả.

Trong lòng cô ta, anh trai chính là một vị hoàng tử hoàn hảo nhất, sao anh trai có thể thích một người phụ nữ đang không rõ ràng với người đàn ông khác được, điều này cô ta không chấp nhận được.

Bà Cố thấy Cố Triều Tịch hung dữ với Cố Nhã Nhã, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "A Tịch, con khiến mẹ thất vọng quá rồi, sao con lại có thể ở cùng một người phụ nữ đã có con hả!"

Sáng nay Cố Nhã Nhã về nhà nói với bà ta rằng anh trai mắng mình vì một người phụ nữ đã có chồng, lúc đó bà ta còn chưa tin, bây giờ tận mắt thấy mới thật giật mình.

Tuy rằng ba ta mong Cố Triều Tịch có thể sớm kết hôn, thế nhưng không ngờ con trai lại đi tìm một người phụ nữ như thế, hơn nữa còn là người phụ nữ có liên quan với Mộ gia, bà ta tuyệt đối không đồng ý.

"Mẹ, mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu, Niên Niên là con của Mộ Diệc Thần chứ không phải của Vũ Đồng!" Cố Triều Tịch giải thích thay Tô Vũ Đồng.

Anh ta yêu Tô Vũ Đồng, anh ta hy vọng mẹ mình cũng sẽ thích cô.

Niên Niên nghe Cố Triều Tịch nói thế như bị dọa, không dám tin nhìn Tô Vũ Đồng, bờ môi hơi run run nói: "Mẹ, lời của chú Cố là sao!"

Lẽ nào mẹ không phải mẹ ruột của mình!

Niên Niên vừa nói xong, Cố Triều Tịch, bà Cố và cả Cố Nhã Nhã đều nhìn sang Tô Vũ Đồng, như muốn nghe đáp án từ cô.

Tô Vũ Đồng nhìn khuôn mặt nhỏ của Niên Niên đã tái nhợt đi, cô đau lòng không thôi, không quan tâm đến ba người kia nữa, cô cúi người xuống nhìn Niên Niên, thật lòng nói: "Niên Niên, mẹ xin thề, mẹ là mẹ ruột của con!"

Đúng, chính là cô!

Đây là sự thật không thể thay đổi, cô không thể để con trai mình bị tổn thương.

"Mẹ!"

Niên Niên nghẹn ngào gọi một tiếng, rồi lao vào vòng tay của Tô Vũ Đồng, nước mắt rơi như mưa.