Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 66: Đòi Lại Gấp Đôi (H)

Nụ hôn này của Phó Uyên mang theo sự xâm lược tàn nhẫn, như là đang bất mãn với chuyện gì đó. Hai người quấn quýt hôn nhau, bầu không khí rất nhanh bị hâm nóng, hô hấp của cả hai cũng bắt đầu nặng nề. Đến khi cô bị thả xuống giường, anh mới thở dốc rời khỏi môi cô, đôi mắt đỏ ửng nhuốm đầy vẻ sắc tình.

“Em thực sự không nhớ anh chút nào sao?” Anh nhìn chằm chằm cô, bàn tay to lớn nóng rực vuốt ve dọc theo đường cong lả lướt sau lưng cô.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn trong phòng tắm xuyên qua khe cửa khép hờ, đổ bóng lên sàn gỗ bên cạnh giường, tạo thành cảnh tượng tranh tối tranh sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trí con người, đồng thời khiến cho tất cả các giác quan đều trở nên nhạy cảm gấp mấy lần.

Đầu óc Vu Duệ quay cuồng theo động tác mơn trớn của anh, thế nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Sao tôi lại phải nhớ anh?” Cơ thể như đang bốc cháy, cô có chút chịu không nổi, giọng nói cũng lạc đi.

Cô nghe thấy giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc của anh lượn lờ trong không trung: “Nhưng anh nhớ em rồi, nhớ cả cảm giác làʍ t̠ìиɦ với em.”

Nghe được lời này, hai chân cô mềm nhũn, nơi giữa hai chân bất giác thít chặt, không ngăn được chất lỏng chảy ra ngoài.

“Nói đùa, thiếu gì phụ nữ muốn cùng anh lên giường?” Cô thở dốc hỏi, tay lướt qua vạt áo của anh vén lên trên, làm lộ ra cơ bụng săn chắc của anh.

“Nhưng anh chỉ muốn em.” Anh nghiêng mình đè cô dưới thân, vươn tay nắm trọn lấy đoá hoa tuyết nhào nặn. Bầu ngực mềm mại bị anh bóp mạnh, hết xoa lại nắn, lòng bàn tay thô ráp nóng rực quét qua nhũ hoa sưng tấy khiến cả người cô run rẩy.

Sau đó, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh há miệng ngậm lấy một bên ngực của mình liếʍ láp. Ngón tay cô vuốt ve tóc sau gáy người đàn ông, vô thức ấn khuôn mặt anh vào thân thể mình.

Mỗi một nơi được anh chạm qua đều truyền tới một luồng kɧoáı ©ảʍ tê dại, nhanh chóng lan khắp người cô. Anh cũng không khá hơn cô là bao, xúc cảm da kề da khiến chút kiên nhẫn và khắc chế của anh đều bay sạch sẽ.

Vu Duệ hoàn toàn cảm nhận được thứ đồ chơi đang bừng bừng phấn chấn giữa hai chân người đàn ông. Thứ sưng to đó lâu lâu lại khẽ giật giật một cái như thể đang nghẹn oán khí. Phó Uyên nặng nề thở dốc, nhả nụ hoa trước ngực cô ra, môi hôn dịch chuyển xuống cổ, để lại vài dấu hôn vô cùng bắt mắt.

Bàn tay anh cũng lướt xuống dưới, hai ngón tay tiến thẳng vào mật động, căng rộng nơi chặt chẽ ướŧ áŧ của cô rồi từ từ tiến sâu vào nhục huyệt chật chội, ngón cái ma sát hoa hạch đỏ bừng, vừa vân vê vừa day tới lui.

Hai ngón tay của anh bị tầng tầng lớp lớp mị thịt xoắn chặt ngấu nghiến, xúc cảm vi diệu ấy khiến anh mất sạch tự chủ, động tác trên tay càng lúc càng nhanh. Thọc ra rút vào hai chục cái, nơi này của cô đã trơn trượt vô cùng.

Vào lúc bầu không khí đạt đến độ ái muội nhất, Phó Uyên rút ngón tay từ nơi ướt dầm dề ra, cúi đầu hôn lên môi cô, có chút vội vàng nói: “Anh muốn ăn.” Vu Duệ cho rằng anh nói muốn ăn ngực, chỉ ậm ừ vài tiếng coi như đồng ý.

Nhưng giây tiếp theo, anh lại dùng ánh mắt xấu xa nhìn xuống giữa hai đùi cô. Vu Duệ còn chưa kịp ngăn cản, đôi môi của anh đã đặt lên nơi riêng tư của cô.

Phó Uyên dùng sức hít hà rồi vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếʍ từ dưới lên tận âm đế mập mạp, sống mũi cao ngất ẩn hiện giữa khe hở hẹp dài.

“Phó Uyên, đồ lưu… manh…” Thân thể Vu Duệ run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo.

Bên tai là tiếng nước nhớp nháp của đầu lưỡi ra vào trong cơ thể, khiến tâm trí cô hưng phấn lạ thường, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mật dịch ào ạt chảy ra như suối.

Toàn bộ da^ʍ thuỷ tiết ra đều bị môi lưỡi của anh say mê đón nhận, hút hết vào miệng. Dường như vẫn chưa thấy đủ, đầu lưỡi ngang ngược kia chui vào huyệt thịt khuấy đảo lên từng cơn sóng lớn, tựa hồ muốn hút kiệt từng giọt mật dịch ngọt ngào của cô.

Vu Duệ cảm giác mình như một con cá bị bắt lên thớt, vì thiếu nước nên không còn sức giãy giụa, chỉ có thể hấp hối vặn vẹo thân thể, nương theo đầu lưỡi của anh mà rêи ɾỉ thành tiếng, thỉnh thoảng lại buông ra những câu cầu xin vụn vặt.

Cuối cùng cơ thể cô ưỡn cong lên, bên dưới mãnh liệt co rút, mật dịch bắn ra ngoài chảy hết vào trong miệng anh. Cô bị môi lưỡi của anh đưa lên mây, đầu óc lâng lâng, các đầu ngón chân vô thức cuộn tròn, trên người bây giờ toàn là nước miếng của người đàn ông. Cả người cô mất hết sức lực, hai cánh tay thon thả ôm lấy bả vai trần trụi của anh run lên nhè nhẹ, hai chân vô lực không thể động đậy.

Phó Uyên ngước mắt lên nhìn cô.

Vu Duệ khép hờ hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© của anh, hai mắt đỏ ửng chất chứa dã tính xâm chiếm. Cô không dám đối mặt với ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống này, mặt đỏ bừng lảng tránh nhìn sang hướng khác.

Thấy cô tránh né ánh mắt của mình, đáy mắt Phó Uyên lóe lên ý cười thoả mãn, thoáng cái đã lật người đè lên cô, để cô nằm với tư thế quỳ bò. Anh đỡ vật sớm đã cứng nóng như lửa của mình chặn trước huyệt khẩu ẩm ướt của cô, một tay nâng bờ mông mịn màng của cô lên, cự vật từ từ tiến vào cửa động lầy lội.

Vu Duệ còn chưa lấy lại tinh thần, mãi đến khi qυყ đầυ thô to chen vào được một nửa, hạ thân căng đến mức muốn nứt ra mới hoảng hốt kêu lên: “Chờ một chút…”

Cô vội vàng muốn né tránh nhưng lại bị anh ngăn chặn, anh nâng cao thứ đồ chơi khổng lồ kia, không xin phép mà “phập” một cái đâm thẳng vào trong.

“Anh không đợi được!”

Anh siết chặt eo cô, dùng sức dập mạnh chào hỏi, cú dập này như chọc đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô, làm hai cánh hoa run rẩy đón nhận sự thâm nhập không ngừng co rút mãnh liệt.

Huyệt đạo chặt chẽ sau nhiều ngày không được đàn ông chiều chuộng bỗng bị cự vật không do dự chen vào, bụng dưới Vu Duệ theo bản năng co thắt lại. Cô nhịn không nổi phải ngửa cổ rên to một tiếng, bàn tay trắng bệch túm chặt drap giường. Khi gốc rễ phân thân bừng bừng khí thế đã đi vào hết, Phó Uyên như hoá thân thành dã thú, anh ôm chặt lấy eo cô điên cuồng đâm chọc, phần hông kịch liệt va chạm, qυყ đầυ to tròn tàn phá bừa bãi khắp nơi.

Trước kia, Vu Duệ không bao giờ chịu thử qua tư thế này. Mỗi lần anh muốn tiến vào từ đằng sau là cô sẽ lại mỉa mai anh, nói anh thích giao phối giống súc vật, còn chê tư thế đó quá dâʍ đãиɠ, làm mất đi tôn nghiêm của cô.

Phó Uyên há miệng cắи ʍút̼ vành tai cô, phần hông gần như cưỡi lên trên mông cô, hai viên thịt tròn nặng trĩu va đập lên hai cánh mông trắng nõn như bạch ngọc, phát ra tiếng “bạch bạch” vang dội.

“Chỉ là tư thế làʍ t̠ìиɦ thôi, vậy mà em nói anh không ra gì. Rõ ràng em đang rất hưởng thụ cơ mà, tư thế của hai chúng ta bây giờ chính là con đực đè trên người con cái giao phối.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp chất vấn cô. “Nhìn xem, trên bụng anh toàn là nước của em.”

Vu Duệ còn chưa kịp trả lời thì thân thể của cô đã phản ứng nhanh hơn một bước, một lượng lớn chất lỏng vương vãi ra ngoài, thấm ướt chăn đệm bên dưới. Vách hoa non mềm co giật run rẩy như đang gào thét mời gọi anh chà đạp mãnh liệt hơn nữa.

Bàn tay to lớn của anh ôm trọn lấy hai bầu ngực đang không ngừng đung đưa của cô, cự vật to dài nóng bỏng liên tục đâm vào lút cán như muốn đoạt mạng. Người đàn ông này làʍ t̠ìиɦ không khác gì máy đóng cọc, tần suất mạnh mẽ kinh người như muốn đóng cô xuống giường, động tác ra vào càng lúc càng thô bạo, xem ra là nhịn lâu sắp hỏng rồi.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tựa như bị điện giật xông thẳng lên não khiến người ta vừa sung sướиɠ vừa thống khổ, khiến cô không thể nào không gật đầu thừa nhận tư thế này thực sự gây nghiện.

“Đừng… A… lắm lời… Anh chậm thôi…”

Mỗi lần ân ái, Phó Uyên đều hận không thể tàn nhẫn đâm hỏng cô, đâm cô từ cuối giường lên đến giữa giường. Lần này cũng vậy, nếu không được anh vững vàng giữ chặt, cô đã đυ.ng đầu vào thành giường rồi.

Vu Duệ quỳ sấp trên giường, thân thể mềm nhũn nhất thời không chống đỡ được ngã xuống đệm, chỉ có cặp mông trắng nõn bị phần hông liên tục va đập là bị người đàn ông nắm giữ tiếp tục chơi đùa. Trên tấm lưng mịn màng đầy những dấu vết làʍ t̠ìиɦ, mái tóc dài tán loạn ướt sũng, trên mặt trên cổ toàn là mồ hôi.

“Lần trước em dám chơi xấu, anh đã nói sẽ tìm em đòi gấp đôi, đêm nay em đừng hòng ngủ.” Phó Uyên thở hổn hển rút khỏi cơ thể Vu Duệ, lật người cô lại, nâng đôi chân dài của cô vắt ngang lên eo mình. Không cho cô kháng cự, gậy thịt tím đỏ bao phủ bởi những đường gân xanh dữ tợn kia đã lại cắm vào rút ra không chút lưu tình, dùng tốc độ nhanh đến biếи ŧɦái ma sát điểm mẫn cảm nhất trong cô.

Đại điểu nóng bỏng hung hăng thọc vào, mỗi một lần rút ra lại kéo theo mị thịt đỏ thắm, hạ thể hai người dính chặt lấy nhau như hai đứa trẻ liền thân, nơi kết hợp không ngừng bắn ra bọt nước trắng đυ.c, mồ hôi của cả hai hoà quyện cùng nhau, tất cả tạo thành một bức tranh da^ʍ mỹ đến đỉnh điểm. Tiếng giường kẽo kẹt, tiếng làʍ t̠ìиɦ phầm phập và tiếng phụ nữ nỉ non lúc to lúc nhỏ khiến cho ngũ quan của người đàn ông bất giác trở nên vặn vẹo khó coi.

Phó Uyên trên giường rất cuồng dã, nhưng chưa bao giờ dữ dội như bây giờ, Vu Duệ cảm thấy mình như bị anh dùng một cây gậy thô dài nung đỏ lửa đâm xuyên qua, còn cô như miếng vải rách nát treo lơ lửng trên người anh, mặc cho anh điên cuồng phát tiết. Cô dùng sức bám lấy bả vai trơn trượt đầy mồ hôi của anh, miệng không ngừng tràn ra tiếng ngâm nga kí©ɧ ŧìиɧ.

“Sướиɠ không? Muốn sâu thêm một chút không?” Anh vừa thở hồng hộc vừa hỏi.

“Đừng!” Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt bị khơi dậy, Vu Duệ nắm chặt drap giường, dưới sự xâm chiếm hung mãnh của người đàn ông, từng đợt cao triều đổ ập đến không báo trước, hạ thân cô không ngừng mấp máy co thắt, cuối cùng phun tung toé từng dòng mật dịch trong suốt lên bụng anh.

Nơi giao hợp trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Vu Duệ khó nhọc chớp chớp mắt, mồ hôi trên mặt che mờ cả tầm nhìn, lông mi gần như cũng vắt được ra nước.

Đêm này, Vu Duệ cũng không nhớ rõ rút cục mình cùng Phó Uyên đã lăn lộn bao lâu, chỉ nhớ du͙© vọиɠ căng cứng của anh biến hoá theo nhiều góc độ và tư thế khác nhau, không chút lưu tình chinh phạt cơ thể cô. Lúc cô cảm thấy bản thân sắp vỡ vụn, anh mới chịu gầm gừ rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi vào tận tử ©υиɠ cô.

Màn đêm hỗn loạn buông xuống, ý thức của cô hoàn toàn tan rã, chỉ có thể ý loạn tình mê mà ôm chặt lấy Phó Uyên khàn giọng gọi tên anh, cái miệng nhỏ đói khát bên dưới mυ'ŧ chặt lấy gậy thịt của đối phương, vòng eo nhỏ nhắn in đầy dấu tay đàn ông nâng lên nghênh đón niềm vui sướиɠ xá© ŧᏂịŧ nguyên thuỷ nhất.

Một đêm này dường như được sinh ra từ tɧác ɭoạи cùng với điên cuồng.



Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vu Duệ thấy mình đang làm tổ trong ngực Phó Uyên, thân thể hai người dính chặt lấy nhau, cả hai đều không mảnh vải che thân. Cánh tay săn chắc của anh vắt ngang eo cô, người anh ấm áp như một cái lò sưởi.

Rèm cửa sổ buông kín, cả căn phòng vẫn đang chìm trong tối tăm.

Vu Duệ vô thức nhớ lại đêm mất hồn đã qua, lại phát hiện trong cơ thể mình vẫn còn chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hàng tồn mà tên đàn ông thối kia rót vào, động một cái là rỉ ra, dinh dính nhớp nháp rất khó chịu. Cô chống tay xuống giường muốn ngồi dậy đi tắm, cơn đau đớn lập tức ập đến, toàn thân nhức mỏi cứ như người đi mượn.

Cô vươn tay tìm điện thoại nằm lăn lóc trên đầu giường, nhìn đồng hồ trên màn hình, mới 5 giờ kém.

“Em dậy sớm thế, chưa đủ mệt à?” Bàn tay đặt trên bụng kéo cô về, Phó Uyên hôn lên bả vai trần của cô, giọng nói mang theo âm điệu trầm khàn mới ngủ dậy. “Tối qua anh suýt thì chết trên người em rồi.”

Anh lại kéo cằm cô xuống hôn sâu, Vu Duệ bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ một lúc sau hô hấp lại bị nụ hôn làm cho hỗn loạn, Phó Uyên nhân tiện đẩy cô ngã xuống giường.

Cô liếc mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh dậy đi.”

Cái liếc mắt này như châm lên ngòi nổ.

“Mới sáng sớm dậy làm gì, vận động với anh một lúc đã.” Nơi nào đó cọ xát bên ngoài huyệt khẩu của cô mấy cái như chào buổi sáng rồi “ọt” một tiếng đẩy vào. Bên trong vẫn còn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngày hôm qua nên anh đi vào thật dễ dàng.

Phân thân vừa chôn vào nơi kiều diễm ấm nóng tuyệt diệu kia, Phó Uyên sướиɠ đến tê dại da đầu, suýt nữa thì bắn ra.

Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, sau đó cả hai không khống chế được tiếp tục quấn quýt, bàn tay đan vào nhau, môi lưỡi dây dưa, phía dưới thân mật gắn kết không xa rời, hai trái tim chung nhịp đập không còn một kẽ hở.

Xong việc, cô bắt đầu tìm quần áo chuẩn bị tắm rửa, đầu cũng không ngoảnh lại mà nói: “Mọi người sắp dậy rồi, anh về phòng đi.”

Thế nhưng anh vẫn không chịu nhúc nhích, lúc này Vu Duệ mới quay đầu nhìn anh, anh cũng nằm chống tay trên đầu giường chăm chú nhìn cô.

Vu Duệ dùng tay chải tóc rồi buộc túm lên. “Anh định nằm lì trong này không đi à?”

“Anh cảm thấy mình bỏ mạng ở nơi này còn được nữa là.”

Khoé môi Vu Duệ hơi run rẩy, không để ý mấy lời lảm nhảm của anh nữa, nhấc chân đi vào phòng tắm. Phó Uyên rút cục cũng cử động, anh xuống giường bám theo cô, hai người lại triền miên thêm một lần nữa trong phòng tắm anh mới chịu về phòng mình.

Mặc dù Phó Uyên vẫn ngồi cạnh Vu Duệ nhưng cả hai gần như không giao tiếp gì nhiều. Trước mặt mọi người, bọn họ cư xử xã giao như hai người bình thường không hề thân thiết. Đây chính là trò chơi tình ái của người trưởng thành, sau khi cuồng hoan kết thúc thì mọi chuyện lại khôi phục như cũ, ai lưu luyến người đó thua.

Ngược lại, Lâm Quang Đạo đổi chỗ ngồi xuống dãy ghế đối diện Vu Duệ, liên tục bắt chuyện với cô.

Lịch trình sáng ngày thứ hai là đi thăm phố cổ Huệ Sơn. Lần này Phó Hân và Vi Nam không hiểu sao không đi chung với nhóm học sinh mà lại bám đuôi hai người.

Hừ, hoá ra là vì hôm qua hai đứa lỡ tiêu hết tiền, hôm nay đành phải mặt dày đi theo Vu Duệ làm chân chó để được rót thêm tiền vào ví.