Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch

Chương 68: Hầu hạ cẩn thận

Tư thế hiện tại khiến Chu Trạch An phải cong người xuống, thì môi lưỡi hắn mới có thể chạm vào nơi mềm mại giữa hai chân Trương Nhai.

Đầu tiên hắn khẽ cắn, trêu đùa thịt mềm hai bên hoa huyệt, hôn hôn cúc huyệt đã co lại thành dáng vẻ ban đầu, sau đó bế cậu thả lên giường.

Chu Trạch An muốn để Trương Nhai quỳ sấp trên giường nhướn mông lên, nhưng đĩ da^ʍ khó lắm mới bá đạo được một lần này lại cố chấp ngồi dựa vào đầu giường, mở rộng hai chân: "Em muốn nhìn anh liếʍ! Mau hầu hạ cẩn thận."

"Được, không thành vấn đề." Chu Trạch An đáp.

Một lần nữa hắn liếʍ lên cúc huyệt vẫn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn. Đầu tiên liếʍ vòng vòng bên ngoài, sau đó chậm rãi thò vào cánh cửa đóng chặt. Đầu lưỡi linh hoạt hơn dươиɠ ѵậŧ nhiều, đẩy vách hang mềm thịt ra, vừa hay có thể chạm tới tuyến tiền liệt mẫn cảm, đầu lưỡi không ngừng chọc chọc vào chỗ đó, cảm giác tê dại mà tưa lưỡi thô ráp mang lại truyền từ xương cụt tỏa ra khắp người Trương Nhai.

"Ưm a, a... Sướиɠ quá, liếʍ nơi đó nữa đi, dùng lưỡi cᏂị©Ꮒ em đến cao trào... A, a sướиɠ chết mất..." Trương Nhai thỏa mãn kêu da^ʍ.

Đây là lần đầu tiên Chu Trạch An liếʍ cho cậu, trước kia trong đầu cậu toàn ao ước được dươиɠ ѵậŧ làm, không ngờ được liếʍ láp lại sảng khoái đến vậy.

Trương Nhai dâʍ đãиɠ bị lưỡi Chu Trạch An chọc bắn một lần. Trong miệng Chu Trạch An mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa moi ra và dâʍ ɖị©ɧ, hôn lên môi Trương Nhai.

Trương Nhai bất ngờ không kịp trở tay nên bị đút một miếng lung tung hỗn độn, suýt thì sặc nước bọt.

Sau khi bị ép nuốt sạch, Trương Nhai thở hổn hển bình tĩnh lại, bỗng nhiên ý thức được hình như vừa rồi cậu lại bị Chu Trạch An đùa bỡn đến nỗi dâʍ đãиɠ uốn éo, căn bản là cậu không chiếm được thế thượng phong gì.

Tên tâm cơ này! Trương Nhai ôm lấy cổ đối phương, tranh thủ lúc Chu Trạch An lơ là, thình lình nghiêng người đè hắn xuống dưới thân.

Chu Trạch An cũng sững sờ, hắn không lo lắng Trương Nhai bày trò quỷ gì, chỉ kinh ngạc rằng đã làm nhiều lần như vậy, mà Trương Nhai vẫn có sức. Nếu không phải đã xác nhận cậu là loài người, thì thật sự Trương Nhai giống hệt một chú chó Teddy thành tinh.

Trương Nhai dạng chân ngồi trên ngực Chu Trạch An, cố ý dùng hoa huyệt đang chảy dâʍ ɖị©ɧ dán vào ngực Chu Trạch An, bôi trét một mảng trơn nhớt. Trên mặt cậu cố bày ra dáng vẻ tà mị cuồng quyến, một tay duỗi ra sau nắm lấy bảo bối bé bự của Chu Trạch An đã thu lại còn một chiếc, nãy giờ không xìu xuống, sờ từ qυყ đầυ sờ đến bao tinh hoàn, sau đó dừng lại ở chỗ túi trứng, vuốt ve hai lần rồi hung hăng siết lấy, nói: "Chỗ này sưng to đến vậy, xem ra đang đợi người đến ép khô đây, lẳиɠ ɭơ!"

Chu Trạch An nhíu mày, không lên tiếng, chờ xem tiểu yêu tinh này muốn chơi trò gì.

Quả nhiên một giây sau, Trương Nhai dịch về phía trước cưỡi lên vai hắn, chìa hoa huyệt ra trước mặt hắn: "Chỗ này chưa được liếʍ! Muốn tiến vào lỗ nhỏ của em thì trước tiên anh phải hầu hạ cho nó vui đã."

Chu Trạch An cố nhịn cười. Hôm nay Trương Nhai muốn chơi trò khác, vậy hắn sẽ phối hợp đến cùng.

Tư thế này khiến hắn vừa có thể liếʍ láp Trương Nhai, đồng thời nhìn rõ biểu tình trầm mê sa đọa của cậu.

Chu Trạch An vừa liếʍ lên hột nhỏ cưng cứng phía trên hoa huyệt, đã khiến Trương Nhai giật bắn người lên rêи ɾỉ: "Đúng vậy, liếʍ nó nhiều vào, dùng răng cắn ngoài cánh hoa... Hức ưm, ha.... Cứ như vậy, luồn lưỡi vào sâu hơn ... a... a..."

Lúc trước bị dươиɠ ѵậŧ to lớn của Chu Trạch An đâm chọc, Trương Nhai không phát hiện ra, giờ mới phát hiện lỗ sau được liếʍ điểm mẫn cảm là đã sướиɠ vô cùng, còn hoa huyệt phía trước thì thèm khát hơn, muốn đầu lưỡi linh hoạt liếʍ đến nơi sâu hơn.

"Ha a a, a... Không đủ, sâu bên trong cũng muốn được liếʍ... Lưỡi, a, a.... Lưỡi của rắn rất dài đúng không?" Trương Nhai uốn éo, đòi hỏi càng nhiều, cúi đầu nhìn sâu vào mắt Chu Trạch An, con ngươi màu vàng óng của hắn càng sáng rực hơn vừa nãy.

Trên phương diện tìиɧ ɖu͙©, từ trước đến nay Chu Trạch An luôn dung túng Trương Nhai, muốn gì cứ lấy.

Bỗng dưng Trương Nhai cảm thấy trong hoa huyệt truyền đến cảm giác khác thường. Đầu lưỡi ấm áp mềm mại bị biến thành một thứ lạnh buốt, rất dài, quấy loạn vách thịt mềm bên trong, liếʍ một mạch đến tận tử ©υиɠ.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạnh buốt và thọc sâu khiến Trương Nhai run lẩy bẩy, thét chói tai bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỏng nhạt phun lên mặt Chu Trạch An.