Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch

Chương 65: Phá trinh

Hai người vẫn đắm chìm trong cao trào ôm chặt lấy nhau, Chu Trạch An thở phì phò, lần đầu tiên của hai chiếc dươиɠ ѵậŧ cùng sướиɠ khiến hắn hơi thất thần.

Trương Nhai bị Chu Trạch An ôm vào trong ngực mới không đổ ập xuống, cậu không còn chút sức nào, quá sung sướиɠ rồi... Trương Nhai híp mắt, quả nhiên mình nghiêm túc coi phim con heo bao nhiêu năm để học tập không uổng.

Không phải giấu diếm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nguyên hình nên Chu Trạch An như mở van, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra vừa nhiều vừa mạnh, khi hắn đứng dậy, rút dươиɠ ѵậŧ khỏi hạ thân của Trương Nhai, qυყ đầυ rời khỏi cửa mình vẫn đang co rút, tạo thành một tiếng vang trong trẻo như bật nút chai rượu vang.

Gậy thịt rời xa lỗ nhỏ bị cᏂị©Ꮒ cho không khép miệng lại được, đột nhiên tiếp xúc với không khí khiến Trương Nhai cảm thấy hơi khó chịu, vươn tay muốn Chu Trạch An ôm mình dậy. Vừa đứng dậy thình lình thân dưới ngứa ngáy một trận, Trương Nhai cúi đầu xuống nhìn, chất dịch trắng đυ.c đặc sệt chậm rãi chảy khỏi cửa mình.

"Nhiều ghê." Trương Nhai bịt ba ngón tay ở trong hoa huyệt của mình, trong miệng còn lẩm bẩm: "Chặn nó lại, không được chảy ra, phải sinh con cho lão Chu."

Chu Trạch An nhíu mày, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

Thính lực nhanh nhạy cho hắn biết vừa rồi Trương Nhai không phải nói là "chồng", Chu Trạch An không rõ lắm hỏi lại một câu: "Sinh con cho ai?"

"Lão Chu ấy." Trương Nhai đáp lại như chuyện đương nhiên. Dù gì cũng là nằm mơ, càn rỡ một chút cũng không sao.

Trương Nhai chậm rãi nằm xuống, một tay vẫn bụm ở giữa hai chân mình, tay kia kéo chăn lên đắp kín, nhắm nghiền hai mắt. Giấc mộng này chân thực hơn những giấc mộng xưa của cậu nhiều, Quý Tiểu Manh cho cậu uống xuân dược gì lợi hại quá chừng. Không biết có mua được xuân dược này hay không, nhỡ sau này muốn chơi trò double này thì sao.

Chu Trạch An đã lấy bình thuốc ra, lại đặt về chỗ cũ. Hắn quay lại giường, tay giữ chặt hai chân Trương Nhai, thình lình lôi người khỏi giường.

"Sinh con cho lão Chu, nhiêu đó là chưa đủ." Vừa dứt lời, một tay Chu Trạch An giữ hai cái dươиɠ ѵậŧ, nhét tất vào hoa huyệt của Trương Nhai.

"Ư A, A!!!" Trương Nhai dính đau, gào thét, tiếng thét này gần như lạc giọng đi.

Đau quá.

Tuy có một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, nhưng hai cây gậy của Chu Trạch An chỉ nhét được phần đầu vào, phần thân chắc nịch vẫn kẹt ở bên ngoài.

Trương Nhai lắc đầu từ chối kịch liệt, "Anh rút ra đi, không được đâu, phía dưới nứt ra mất."

"Ngoan, em có thể nuốt trọn, thả lỏng." Chu Trạch An vươn tay xuống dưới lục lọi, vỗ về xoa nắn bên ngoài hoa huyệt để cậu thả lỏng, tay kia cũng xóc dươиɠ ѵậŧ nhỏ của Trương Nhai.

Trương Nhai dần dần bình tĩnh lại, Chu Trạch An cảm thấy cửa mình bó chặt dươиɠ ѵậŧ mình không còn siết căng như vừa rồi, dươиɠ ѵậŧ của Trương Nhai cũng đứng lên lần nữa, ngay lập tức tranh thủ đẩy hông về phía trước, ấn lút cán vào cơ thể Trương Nhai.

Đau nhức kinh khủng hơn so với vừa nãy khiên Trương Nhai cắn một cái lên vai Chu Trạch An, tiếng kêu đau biến mất khi bả vai tràn ra tơ máu.

Vì sao trong giấc mơ của cậu Chu Trạch An lại khốn khϊếp như vậy! Trương Nhai chưa hả giận nện một quyền lên ngực người phía trên, đau chết cậu rồi! Kɧoáı ©ảʍ và cơn sướиɠ vừa nãy đã bay mất sạch, thân dưới cậu đã đau đến mức mất tri giác!

"Kể cả là trong mơ anh cũng không được chơi ác thế chứ!" Trương Nhai sờ xuống nơi giao hợp, quả nhiên... "Làm em chảy máu rồi!!!"

Trương Nhai vừa tủi thân vừa tức giận xoa hết hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và tơ máu lên ngực Chu Trạch An.

Chu Trạch An cũng hơi chột dạ, vừa rồi thú tính ùa lên khiến hắn không khống chế được, nếu làm hỏng Trương Nhai thì hắn cũng đau lòng vô cùng. Hắn đành cố gắng kìm nén không động đậy, ôm lấy Trương Nhai dỗ dành: "Bên trong em quá thoải mái, chồng không nhịn được."

Lời thoại này đối với Chu Trạch An là buồn nôn cực kỳ, nhưng hiển nhiên Trương Nhai thích nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, lẩm bẩm: "Vậy được rồi, coi như anh vừa phá trinh em vậy." Nói xong lại bồi thêm một câu, "Lần thứ ba mới chọc thủng được người ta, chồng ơi có phải anh không được không?"

Đương nhiên là Chu Trạch An muốn ngay lập tức để Trương Nhai nhìn xem rốt cuộc hắn có được hay không, nhưng người trong ngực vừa dứt lời là xù lông với hắn như mèo rừng, nhìn hắn chằm chằm như nói "Anh thử đυ.ng vào em xem".

Chu Trạch An đành nâng mặt Trương Nhai lên, hôn một cái lên cái miệng nhỏ vẫn đang thở nặng nề kia.