Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch

Chương 39: Ông đây không chơi 3P

Trên đường đi, Trương Nhai tưởng trong mông mình nhét cây dươиɠ ѵậŧ giả, nói mê sảng lộn xộn khiến Chu Trạch An tức đến nỗi bật cười.

Chu Trạch An vừa đi vừa thọc rốt cuộc cũng tới được giường, nhưng vật lộn kiểu gì người đang đu bám trên thân hắn vẫn cứ như miếng da hình người, hai tay ôm chặt cổ hắn, lỗ nhỏ phía dưới cũng hút chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn, hai chân kẹp chặt vòng eo, vừa uốn éo mông vừa lầm bầm nói hết điện rồi phải nạp điện thôi.

Nếu không phải duy trì tư thế cắm sâu, có lẽ Chu Trạch An đã cười đến nỗi mềm xuống. Cứ thế đè Trương Nhai lên giường chắc chắn sẽ bị thường, Chu Trạch An bất đắc dĩ nằm ngả ra sâu, nhéo mạnh mông Trương Nhai một cái: “Nhanh lên, tự mình cưỡi!”

“A~” Trương Nhai bị hắn nhéo đau, “Sao gậy mát xa biết cắn người…”

Hiện tại Trương Nhai hoàn toàn không có lý trí, không thể lý luận, Chu Trạch An đành nắm chặt chít chít của cậu mà trút giận, vò nắn xóc tuốt liên tục, còn dùng ngón cái bịt kín lỗ tinh trên đỉnh.

“Được rồi, cử động đi.”

Không cần hắn chỉ huy, Trương Nhai đã không nịn nổi nhấp nhô trên dưới. Lỗ nhỏ bị cắm cả buổi cũng không buông lỏng, cửa huyệt quấn chặt con quái vật của Chu Trạch An, tiếng nước da^ʍ mĩ không ngừng phát ra giữa những lần di chuyển.

Hai tay Trương Nhai chống trên ngực Chu Trạch An, ngón tay vô thức xoa bóp hai viên đậu đỏ trên ngực hắn.

Chu Trạch An thở hổn hển, với tư thế này hắn chỉ cần nằm hưởng thụ là được, nhưng nghĩ vậy thì hắn không khác gì gậy mát xa hình người của Trương Nhai.

Trương Nhai tăng nhanh động tác, tiếng rêи ɾỉ cũng cất cao: “Ư… ưm… không đủ, sâu nữa đi !”

Đâm rút thông thường không thoả mãn được lỗ nhỏ trống rỗng, Trương Nhai nhấp hông trên phạm vi lớn, gần như là nhấc mông rút hết ra sau đó ngồi thụp xuống để con cự thú rúc càng thêm sâu vào hang ổ, cái nào cũng chọc thẳng vào điểm mẫn cảm.

Từ đầu Trương Nhai ở trên giường đã vừa da^ʍ vừa đĩ, sau khi bị hạ dược, thân là rắn nhưng Chu Trạch An cũng phải cảm thán, cái người vừa uốn éo mông vừa rên la này thật sự quá dâʍ ɭσạи. Do tác dụng của thuốc nên nhiệt độ cơ thể của Trương Nhai rất cao, lỗ sau nóng ướt hơn bình thường bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ của Chu Trạch An, hắn vươn tay đỡ lấy vòng eo của Trương Nhai, nhanh chóng bứt phá xuyên thủng những chướng ngại.

Kɧoáı ©ảʍ từ dưới thân truyền lên đại não, Trương Nhai sung sướиɠ kêu to. Tay Chu Trạch An vừa dịch khỏi chít chít của Trương Nhai, chất lỏng trắng đυ.c đã phun tung toé lên mặt Chu Trạch An, ngực và bụng hắn cũng dính không ít.

Sau khi cao trào Trương Nhai cũng không dừng lại, thân dưới vẫn theo bản năng mυ'ŧ liếʍ khúc thịt mang đến kɧoáı ©ảʍ cho cậu.

Vẻ mặt Trương Nhai mờ mịt, mơ mơ màng mang nhìn bốn phía, lại nhìn Chu Trạch An đang bị cậu cưỡi lên, thình lình giãy dụa kịch liệt: “Đυ. đĩ mẹ! Dám hạ dược tôi!”

Chu Trạch An bị động tác dữ dội của cậu làm giật mình, muốn rút ra, nhưng mệnh căn của mình còn vùi ngập trong cơ thể đối phương. Hắn nhớ lại thảm kịch xảy ra trong văn phòng, không dám cử động quá khích.

Trương Nhai thì vẫn làm càn cưỡi trên háng Chu Trạch An, vỗ bồm bộp người dưới thân: “Chó má! Ông đây đánh chết anh!”

Trương Nhai dùng cả tay lẫn chân để giãy dụa, Chu Trạch An đề phòng thảm kịch tái sinh, đành một lần nữa vươn đuôi ra ghìm chặt lấy người.

“Bà cha nó còn có đồng đội!” Tay và người Trương Nhai bị siết chặt không thể động đậy, Chu Trạch An muốn rút dươиɠ ѵậŧ khỏi cơ thể cậu, thấy cảm xúc của Trương Nhai kích động, hắn không biết phải làm sao mới tốt.

Trương Nhai vẫn đang cố gắng giãy dụa, vừa giãy vừa mắng: “Cút đi! Ông đây không chơi 3P!”