Dù Chu Trạch An không nhìn thấy sự chột dạ của Trương Nhai, nhưng hắn có thể cảm nhận không khí vi diệu giữa Trương Nhai và Chân Kim, nhất là khi Chân Kim nhìn Trương Nhai, trong ánh mắt hắn ta toàn là du͙© vọиɠ không chút nào che giấu.
Quý Tiểu Manh để ý thấy Chu Trạch An có chút không yên lòng khi ăn cơm với cậu ta, thỉnh thoảng lại nhíu mày, dáng vẻ có tâm sự. Quý Tiểu Manh không nhìn ra tâm tư của hắn, nhưng mơ hồ cảm thấy có quan hệ tới Trương Nhai.
“Quan hệ của Trương Nhai và ông chủ kia có vẻ khá tốt nhỉ?” Quý Tiểu Manh thử dò xét.
“Ừm.” Chu Trạch An lên tiếng. Nghĩ bụng, đương nhiên là quan hệ của hai người đó rất tốt, chưa vào phòng đã bá vai bá cổ, vào phòng rồi không chừng lại này kia kia nọ. Với cả Trương Nhai là nhãi con có thể phát da^ʍ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu… Có khả năng Trương Nhai và thằng kia sẽ làm luôn trong phòng ăn không biết chừng.
Thật khó coi! Chu Trạch An đứng phắt dậy.
Nói gì thì nói, Trương Nhai cũng là nhân viên nhà mình, không thể để bôi bác công ty được.
Chu Trạch An thuận miệng nói mình đi toilet sau đó đi về phía phòng ăn bên kia.
Nhưng còn chưa đến nơi, thính giác nhanh nhạy đã để hắn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Trương Nhai trước tiên.
Nhân loại này còn phát tình hơn cả yêu quái! Chu Trạch An nổi giận, thậm chí hắn còn chưa kịp suy nghĩ sao mình lại nổi giận, thân thể đã hành động trước lý trí, xông đến phòng ăn riêng kia.
Chu Trạch An đá văng cánh cửa…
Trong phòng, Trương Nhai dựa lưng vào ngực Chân Kim, hai chân tách ra ngồi trong lòng hắn ta, nửa người trên đã để trần, quần jeans cũng bị kéo xuống đầu gối. Chân Kim ôm ấp Trương Nhai, tay hắn ta mò loạn trong qυầи ɭóŧ của cậu…
Tiếng cánh cửa bị đá văng bản lề khiến Chân Kim giật mình hét lớn, khẩn trương đến nỗi lỡ tay ngắt chít chít của Trương Nhai…
Trương Nhai đau đớn hét thảm một tiếng, thần trí bị tìиɧ ɖu͙© xâm chiếm tạm thời thanh tỉnh lại. Vị trí của hai người đối diện với cánh cửa, Trương Nhai nhấc mắt lên là nhìn thấy Chu Trạch An.
“Mau … dẫn em đi…” Trương Nhai kêu cứu.
Trương Nhai không ổn, Chân Kim chột dạ, thêm cả mùi hương kì lạ vẩn vương trong không khí —— Ngay lập tức Chu Trạch An hiểu chuyện gì đã xảy ra, càng phẫn nộ hơn so với vừa rồi.
Hắn bước nhanh tới, đoạt lại người gần như trần trụi lộ liễu toàn bộ trong ngực Chân Kim, sau đó đạp Chân Kim một phát lăn ra đất: “Chó chết mi dám hạ dược em ấy!”
Chân Kim té lộn xuống đất, cảm thấy có lẽ mình đã bị đá gãy xương sườn rồi, nhưng lửa giận của người đàn ông trước mắt chỉ có ngùn ngụt thêm chứ không thuyên giảm, ánh mắt nhìn hắn ta lạnh lẽo như sắp nuốt chửng đến nơi… Chân Kim run lẩy bẩy, muốn kêu cứu, nhưng không phát ra nổi bất kỳ âm thanh nào.
Chu Trạch An còn muốn ra tay tiếp, Trương Nhai nằm sấp trong ngực hắn, níu lấy vạt áo hắn nỉ non, “Mau tìm chỗ nào đó cᏂị©Ꮒ em đi… Không nhịn nổi nữa…”
“Mẹ nó!” Chu Trạch An thấp giọng mắng. Quẳng cho Chân Kim một câu “Mi chờ đó”, Chu Trạch An ôm ngang Trương Nhai lên, tập trung tinh lực thi triển pháp thuật che mắt, ôm cậu xuyên qua nhà hàng đông nghẹt người tới nhà để xe.
Trương Nhai bất an vặn vẹo trong ngực hắn, nếu không phải bị hắn đè tay lại, cậu đã sớm vươn tay an ủi côn ŧᏂịŧ sưng đến nỗi tím đỏ, không ngừng trào dịch thể ra bên ngoài của mình.
Quãng đường từ phòng ăn ra xe không xa, nhưng huyệt sau của Trương Nhai đã tiết ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, thấm ướt một mảng tay áo của Chu Trạch An. Chu Trạch An vừa đặt người vào ghế sau, Trương Nhai dạng hai chân ra thật rộng, điên cuồng tuốt dươиɠ ѵậŧ của mình, nỗ lực dập tắt lửa dục. Nhưng khuấy động lung tung không có bất kỳ tác dụng làm dịu gì, ngược lại khiến cậu càng thêm đói khát khó nhịn.
“Anh mau giúp em với…” Giọng nói của Trương Nhai pha lẫn tiếng khóc nức nở, vươn tay ôm lấy Chu Trạch An, cả người leo lên chui vào ngực hắn, hai chân tách ra quặp lấy đùi Chu Trạch An cọ cọ liên tục, “Em muốn anh…”
Chu Trạch An giữ chặt khoá thắt lưng của mình, nhìn thần sắc mê loạn của người trong ngực, đũng quần hắn cũng căng phồng từ lâu. Hắn cũng rất xoắn xuýt, mặc dù trên sinh lý rất muốn ngay lập tức gặm sạch nhóc lẳиɠ ɭơ trong ngực, nhưng trên lý trí hắn không muốn tiếp tục dây dưa với nhân loại này.
Trương Nhai cọ cọ nửa ngày cũng gấp lắm rồi, “Anh không muốn cũng được thôi, nhanh để em xuống xe, em kiếm người khác!”
Chu Trạch An nghe vậy giữ chặt eo Trương Nhai vật ngã người nằm ngửa ra ghế sau.
Cút mẹ nhà hắn cái gọi là rũ bỏ quan hệ đi, dù sao bây giờ hắn không muốn đĩ da^ʍ này bị người khác làm.