Lang Thiên cũng không muốn dùng cách “thành thật làm lốp xe dự phòng chờ người trong lòng hồi tâm chuyển ý”, bởi vì gã… Không, nhịn, nổi!
“Ngày nào cũng phải nhẫn nhịn để không đi cọ em ấy liếʍ em ấy là tôi đã tốn toàn bộ sức lực rồi!” Lang Thiên nói như vậy.
Long Thanh Hoa nghe vậy bỗng đổi một vẻ mặt khác.
“Ông làm gì mà như mẹ già nhìn tôi vậy?” Lang Thiên hỏi.
Long Thanh Hoa vén tóc dài bên tai, dịu dàng nói, “Thế sao không nói cho tôi biết là không phải ông phát tình?’
“Gì?”
“Con là thiếu tình yêu đó con giai ngốc.” Long Thanh Hoa nói rồi sờ sờ đầu chó của gã.
“Vậy làm sao để em ấy yêu tôi?!” Lang Thiên nghiêng đầu, không muốn cho tên lưỡng cư này sờ đầu gã như thú cưng!
“Ông vẫy đuôi đi tôi sẽ nói cho ông biết!” Long Thanh Hoa đỡ kính mắt, nở nụ cười tiêu chuẩn.
…
Lang tổng thanh tra học được chiêu thứ hai bằng một cách đáng xấu hổ, chiêu thứ hai này khá đơn giản thô bạo và hữu hiệu —— đã không yêu gã về mặt tinh thần, thế trước tiên về mặt thân thể không thể rời khỏi gã là được!
Lang Thiên tự tin chống nạnh, mặt mũi tỏ rõ vẻ ta là chó ta là công ta tự hào.
Đúng thế, gã chỉ cần hẹn một cuốc với Tiêu Mục là ô kê rồi.
Lang Thiên đặc biệt ăn diện một phen, mái tóc bình thường đều vuốt ra sau đầu được thả xuống, còn hơi uốn xoăn che khuất hai bên mặt, đeo thêm một cặp kính gọng đen to bản. Bên cạnh đó gã còn dùng chút pháp thuật để ngũ quan của mình hơi biến hoá. Quán bar Tiêu Mục thường đến tìm bạn và ban đêm có ánh đèn lờ mờ, Lang Thiên đoán xác suất thành công gã giả vờ làm người xa lạ hẹn Tiêu Mục lên tới 99%, còn 1% giữ lại vì sợ mình kiêu ngạo quá.
Dù sao có thể hẹn được người là được, đến bên giường gã không sợ Tiêu Mục không theo.
Sửa soạn xong xuôi Lang Thiên tràn đầy tự tin ra khỏi nhà. Mấy giờ Tiêu Mục tới quán, thường ngồi chỗ nào, vân và vân gã đều đã tìm chú chuột ở gần đây hỏi thăm rõ ràng.
Lang Thiên kiên nhẫn ngồi ở góc vắng âm thầm chờ người.
Quả nhiên vừa qua 9 giờ tối, Tiêu Mục đến, gọi một ly rượu rồi ngồi xuống quầy bar.
… Đương nhiên Tiêu Mục hoàn toàn không phát hiện ra, có một tên chó ngốc đang ngồi trong góc xoa xoa tay nhìn chằm chằm cậu.
Tiêu Mục ung dung tự tại dựa vào quầy bar nhìn xung quanh, tìm xem có ai hợp khẩu vị của mình hay không.
Thật ra đã rất lâu cậu không ngủ với ai. Có lẽ càng lớn càng bắt bẻ, người hợp ý căn bản là không thấy đâu, kiểu gì cậu cũng sẽ nhịn không được xét nét ngôn hành cử chỉ của đối phương, chọn lựa một hồi là hết hứng không nhấc lên được chút du͙© vọиɠ nào.
“Haizz.” Nếu có người yêu rồi thì ai cần hẹn cᏂị©Ꮒ làm gì, Tiêu Mục nghĩ thế, bỗng lại bật cười, bởi vì người yêu còn khó kiếm hơn bạn tình nhiều.
Có ý với cậu không phải xấu xí thì chính là biếи ŧɦái, ví dụ như Lang tổng thanh tra, ngẫm lại, ngày nào cũng phải đối mặt với chuyện quấy rối tìиɧ ɖu͙© nơi làm việc là thấy đau đầu.
Nếu nói Lang Thiên hèn mọn buồn nôn, thì cũng không hẳn. Nhưng khi gã sờ mông cậu, ánh mắt gã tràn ngập vẻ chân thành yêu thương tha thiết thật sự khiến cậu khó chịu vô cùng!
“Chào ngài, đây là rượu vị tiên sinh kia tặng ạ.” Nhân viên phục vụ đi tới cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Mục.
Cậu nhìn theo hướng nhân viên chỉ, rất ổn, nhìn qua thì dáng vóc của người đàn ông kia rất đẹp, vẻ ngoài cũng không thể.
Trên khay, ngoài rượu ra còn có một tấm thiệp nhỏ, Tiêu Mục cầm lên xem thử: “Bạn nhỏ, tôi có thể hẹn em không?”
Tiêu Mục phì cười ra tiếng, thấy người đó cũng đang nhìn cậu, bèn nở nụ cười với gã, làm khẩu hình “Có thể”.
…
Đến giờ Tiêu Mục cũng không hiểu tối nay đã xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên không tâm sự sơ qua với đối tượng muốn hẹn, chưa gì đã bị người ta ôm vai đi ra khỏi quán bar.
Có lẽ vẻ ngoài đẹp đẽ đến trình độ nhất định nào đó sẽ khiến người ta xem nhẹ những cái khác? Với cả người đàn ông chất lượng cao khó kiếm này không hiểu sao nhìn rất quen, thế là cậu lại thêm mấy phần thiện cảm.
Tiêu Mục bị túm lên ghế sau xe đối phương, còn chưa kịp cảm thán chỗ ngồi phía sau rộng như thế này chính là tồn tại vì cái gọi là “xe chấn”, đã bị nhào tới hôn đến nỗi đầu óc choáng váng.
Tiêu Mục bị đẩy ngã nằm thẳng ra ghế. Ánh sáng ở bãi đỗ xe nhạt nhoà, không đủ để chiếu sáng. Trong bóng tối xúc cảm càng thêm nhạy cảm, đầy trong đầu Tiêu Mục chỉ có một ý nghĩ, mé nó sao người này hôn giỏi quá vậy?
Cậu hé miệng nghênh đón nụ hôn của đối phương, mỗi cái mυ'ŧ cắn và liếʍ láp đều vừa đủ, đầu lưỡi linh hoạt quấy loạn trong miệng cậu, dây dưa bờ môi và lưỡi của cậu, như thể muốn nếm cho trọn hương vị của cậu.
Hai tay của đối phương đang ôm eo cậu bắt đầu dạo chơi bốn phía, áo sơ mi và quần của cậu bị cởi sạch.
Bất mãn mình ở thế yếu, Tiêu Mục không cam chịu yếu thế cũng kéo mở quần áo của đối phương. Người đàn ông phối hợp giơ tay lên để Tiêu Mục cởϊ áσ thun của gã ra, sau đó rất tự giác kéo khoá quần.
Hai người nhanh chóng trần trụi tương đối, đêm đầu hạ vẫn hơi lạnh, nhiệt độ ấm áp của thân thể đối phương khiến Tiêu Mục bất giác ghé lại gần.
Người đàn ông hôn một đường xuống phía dưới, hôn cái cằm, yết hầu, lướt xuống ngực. Đầu lưỡi đảo quanh núʍ ѵú của Tiêu Mục, khẽ cắn, vừa kéo giật về phía sau vừa hung ác nút lấy. Tiêu Mục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co hai chân lại kẹp lấy vòng eo cứng cáp của người đàn ông, nghĩ thầm trong bụng có lẽ ngày mai soi gương sẽ thấy quầng vυ' sưng phù cũng nên.
Người đàn ông hôn qua bụng cậu sau đó cũng không có ý dừng lại, Tiêu Mục còn chưa kịp suy nghĩ xem gã có phản cảm với thân dưới cạo sạch lông của cậu hay gì không, thì người kia đã ngậm cả cây của cậu vào.
“Hức…” Tiêu Mục không nhịn được kêu ra tiếng.
Người đàn ông này quá cao tay, phát đầu tiên đã ngậm sâu như vậy, thịt mềm nơi cổ họng bọc lấy qυყ đầυ của cậu, suýt chút nữa Tiêu Mục đã bắn ra.
Một tay người đàn ông bóp ngực cậu, tay kia xoa nắn túi trứng của cậu, động tác phun ra nuốt vào không ngừng lại.
Sự lấy lòng rõ ràng khiến Tiêu Mục sướиɠ đến nỗi nói không nên lời, đành ra sức rêи ɾỉ cổ vũ đối phương.