Trương Nhai dùng hết khả năng để quyến rũ Chu Trạch An, thân dưới đã hoàn toàn trần trụi, cậu lại luồn một tay vào vạt áo xoa nắn ngực mình, cổ áo mở rộng, núʍ ѵú như ẩn như hiện; Một tay khác nắm tay Chu Trạch An ấn xuống dưới thân mình .
“Đã có thể tiến vào rồi.” Trương Nhai nói.
Chu Trạch An không nhanh không chậm duỗi ba ngón tay ra thăm dò lỗ nhỏ da^ʍ mị kia. Mặc dù đã từng làm hai lần với Trương Nhai, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên hắn chạm vào nơi cho hắn quất thoả thích này.
Cửa hang co rút siết chặt lấy ngón tay hắn, như thể biết tự hút vào bên trong, vách trong non mềm vừa ướt vừa nóng.
Chu Trạch An không khỏi nghĩ, rốt cuộc là cái miệng nhỏ phía dưới này sướиɠ hơn, hay là cái miệng xinh xắn hiếm khi nào an tĩnh bên trên kia mềm hơn.
Trương Nhai đang ra sức phát da^ʍ kẹp chặt mông, đột nhiên cảm thấy mấy ngón tay rút khỏi mông mình.
Trương Nhai cúi đầu nhìn thử …
“Ửm? … Này anh đừng, ưm ưm…”
Mẹ nó khốn nạn, Trương Nhai nghĩ thầm, hôm qua cho anh nếm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình hôm nay anh cố ý cho tôi nếm mùi vị của tôi à! Trương Nhai cắn mạnh ngón tay trong miệng một cái.
Chu Trạch An bị đau thu tay lại, “Qủa nhiên vẫn là cái miệng phía dưới nghe lời hơn.”
Trương Nhai không phục, “Lúc trước ngậm cho anh anh cũng rất sướиɠ mà!”
Chu Trạch An đứng dậy ôm lấy Trương Nhai, để cậu lật người lại úp sấp lên mặt bàn, hai chân nửa khuỵu đứng trên mặt đất.
Trương Nhai hạ eo xuống, vểnh cái mông lên cao cao chờ Chu Trạch An tiến vào.
Đợi cả buổi Chu Trạch An vẫn không có động tĩnh, Trương Nhai quay đầu nhìn lại, thấy đối phương đang chậm rãi cởϊ qυầи.
“Ôi cưa cưa của em ơi, anh còn cởi thắt lưng làm gì cơ chứ kéo khoá xuống một phát không phải được rồi sao!” Trương Nhai đã ngứa ngáy không chịu được, mới vừa rồi lỗ sau bị ngón tay đâm chọt càng thêm đói khát khó nhịn, cậu ủn ủn mông đi cọ đũng quần Chu Trạch An.
“Muốn lắm hả?” Chu Trạch An hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Trương Nhai vội muốn chết, “Trước tiên anh đâm vào đi đã, có lời gì vào xong lại nói tiếp!”
“Vậy cậu phải ngoan ngoãn giao hẹn với tôi.”
“Hẹn hẹn hẹn, đến cᏂị©Ꮒ còn chốt được thì có gì mà không giao hẹn được.” Trương Nhai thúc giục hắn, “Anh mau nói đi!”
“Trong công ty, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải lúc cần thiết thì xem như không quen biết.” Mặc dù không có khả năng cho lắm, nhưng Chu Trạch An vẫn lo có bất kỳ phiền phức hoặc lời đồn đại không cần thiết gì đó.
“Yêu đương nơi công sở sẽ ảnh hưởng không tốt, tôi biết! Còn gì nữa!”
“Tôi sẽ tìm cậu vào một thời gian cố định, địa điểm có thể do cậu định. Trừ cái đó ra tôi hi vọng chúng ta đừng gặp nhau quá nhiều.” Đây mới là điều Chu Trạch An muốn nói nhất. Hắn không hi vọng dây dưa quá nhiều với nhân loại này. Chờ kỳ phát tình qua, hắn sẽ nghĩ biện pháp xoá bỏ ký ức của Trương Nhai.
“???” Trương Nhai hơi ngớ ra, “Anh nói lại lần nữa?”
“Tôi sẽ cố định…”
“Cố định cái cụ nội nhà anh!” Trương Nhai đứng phắt dậy khỏi bàn, “Làm bạn cᏂị©Ꮒ phải chú ý nhu cầu đôi bên hiểu không! Anh nói xoạc là xoạc, anh nói không xoạc là không xoạc á hả? Tôi có bán đếch đâu?!”
“Nếu cậu cần, tôi có thể đưa tiền cho cậu.”
“Đưa bà má nhà anh!”
Trương Nhai bùng nổ triệt để, quay người nhặt quần lên xỏ vào.
Qủa nhiên thằng cha này bị bệnh tâm thần từ đầu đến đuôi, dáng vẻ đẹp trai vóc người săn chắc sức lâu lực bền súng ống xịn sò cũng không bù được bản chất cặn bã.
Cậu da^ʍ nhưng cậu không hèn, Chu Trạch An nói đến nói đi đến cái mức này mà cậu vẫn nịnh bợ cầu phịch thì đúng là ti tiện đến hoảng.
Trương Nhai nói xong thì không thèm để ý đến Chu Trạch An, đang mặc quần, bỗng bất thình lình có một nguồn lực từ sau lưng đẩy cậu ngã nhào xuống đất. Quần còn chưa kịp mặc xong đã bị giật xuống lần nữa, kể cả đồ lót.
“Đù moẹ anh… Ư!” Trương Nhai nói còn chưa xong đã bị Chu Trạch An xỏ xuyên.
“Con mẹ nó anh, ưm a… Nghe không hiểu tiếng người à? Ông đây đã nói là không xoạc!”
“Nhưng hôm nay là cậu chủ động mời gọi tôi.” Chu Trạch An không cho cậu bất luận thời gian giảm xóc gì, nhanh chóng điều khiển cuộc chơi.
Vừa rồi nhẫn nhịn lâu như vậy, khúc cây phía dưới Chu Trạch An đã sưng hết cỡ, mỗi lần đâm chọc thọc làm đều nghiến thẳng lên điểm mẫn cảm của Trương Nhai. Trương Nhai căn bản là nói không nên lời, chỉ có thể rêи ɾỉ nức nở.
Trương Nhai nằm rạp trên đất, Chu Trạch An đè lên người cậu, một tay vịn mông cậu, một tay ngắt đầṳ ѵú cậu.
“Nhỏ giọng chút đi.”
Trương Nhai quay đầu lườm hắn một cái, cố ý không nghe theo, kêu lớn tiếng hơn tục tĩu hơn, “Giám đốc, a a a, anh, anh nhẹ chút a a a. Giám đốc muốn đ*t chết em ư ~~ “
Chu Trạch An bị Trương Nhai la gọi như thế lại cứng thêm mấy phần, vừa rồi đâm rút mãnh liệt đã thư giải được một chút du͙© vọиɠ, thế là hắn bắt đầu chậm rãi từ tốn rút ra lại đút vào. Phần hông đυ.ng vào mông thịt Trương Nhai từng cái từng cái, tiếng bộp bộp nương theo tiếng nước nhóc nhách giữa hai chân Trương Nhai, vang vọng trong phòng làm việc yên tĩnh, nghe rõ dị thường.
Trương Nhai không cam tâm khi quyền chủ động đều nằm trong tay Chu Trạch An, cậu cố gắng dùng huyệt sau mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ Chu Trạch An, để thành ruột quấn siết lấy đỉnh đầu dạng xoè ô kia, đồng thời cậu vươn tay ra sau xoa nắn túi trứng của Chu Trạch An.
Chu Trạch An kéo cái tay làm loạn qua, ôm lấy cả người Trương Nhai đổi tư thế khác, bế bổng cậu lên, hai tay nâng mông Trương Nhai, để hai chân cậu quấn lấy eo mình.
Dưới tác dụng của trọng lực, Chu Trạch An chui vào càng sâu hơn, thúc háng lên từng cái từng cái một.
Trương Nhai ôm cổ Chu Trạch An, sướиɠ đến ngửa đầu rêи ɾỉ: “Sâu, sâu quá… Ưmmm aa ~ Đừng dừng lại, aa, nhanh hơn chút nữaaa …”
Lúc này Chu Trạch An rất là nghe theo, tăng nhanh tốc độ quất roi, lực đạo không giảm chút nào, hoàn toàn không lo sẽ chơi hỏng Trương Nhai, cái nào cái nấy vừa nhanh vừa mãnh liệt.
“Hức ưmm ưm aaaa ~” Trương Nhai sướиɠ quá la to, cảm thấy tần suất của cái côn trong cơ thể mình còn nhanh hơn máy đóng cọc, “Không, không được, em muốn bắnn …”
Trương Nhai muốn luồn một tay xuống tuốt trym, lại bị Chu Trạch An ngăn lại, “Không phải cậu có thể bị cắm đến bắn à?”
“Nhưng thỉnh thoảng em cũng muốn tuốt tuốt mà… ư… !” Trương Nhai thấy Chu Trạch An cố ý cản trở, bèn dứt khoát ôm chặt lấy Chu Trạch An, để dươиɠ ѵậŧ mình cọ cọ trên bụng hắn. Dịch nhờn trong suốt nhanh chóng bôi trét cả mảng lên vùng bụng Chu Trạch An.
Chu Trạch An cũng sắp bắn, mấy phát cuối cùng nghiến vừa chậm vừa sâu. Lúc xuất tinh hắn bóp niết lấy mông Trương Nhai, luồng dịch nóng tưới vào chỗ sâu của cậu.
Lại bị bắn bên trong vì không đeo bao rồi.
Lúc trước Trương Nhai bị hormone giống đực của Chu Trạch An mê hoặc đến nỗi thất điên bát đảo chỉ biết đuổi theo cầu cᏂị©Ꮒ. Giờ vừa trải qua sự việc kia mới hơi tỉnh táo lại, bắt đầu lo lắng, có khi nào thằng chả này lây bệnh gì cho mình không…