Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch

Chương 14: Cốc Ŧɦủ ᗪâʍ chuyên dụng

Trương Nhai cho rằng chuyện mình gặp chân ái trên tàu điện ngầm rồi cᏂị©Ꮒ dã chiến đã rất kỳ ảo, không ngờ cuộc sống luôn thích chuẩn bị cho cậu những bất ngờ khác lớn hơn. Tỉ như sau khi bị gọi vào văn phòng giám đốc thì phát hiện ngồi sau bàn làm việc là người đàn ông ngủ cùng cậu sáng qua.

“Anh là giám đốc của bọn tôi?!” Trương Nhai vừa mừng vừa sợ. Trời ơi các bạn ơi, yêu đương nơi văn phòng đấy nhớ!

“Cậu có mục đích gì?” Mặt Chu Trạch An lạnh te nhìn cậu.

“Hở?”

“Có người bảo cậu tiếp cận tôi?”

“Hở?”

“Cậu chỉ biết nói từ cảm thán thôi à?” Chu Trạch An phán đoán phản ứng của Trương Nhai là thật hay giả.

Mí mắt Chu Trạch An giật thình thịch, hiển nhiên không thể chấp nhận sự thật cái người khiến hắn mất khống chế thế mà ở ngay bên cạnh mình. Bây giờ trong mắt hai tên đồng ngiệp yêu quái khác, hắn đã trở thành một tên vì cấm dục nhiều năm nên bụng đói ăn quàng mất khống chế ra tay cầm thú với viên chức trong công ty.

“Rõ ràng là do anh nói chuyện không rõ ràng mà.” Trương Nhai cũng ngơ ngác. Chu Trạch An lại dở chứng cái gì vậy? Tiếp cận anh ấy? “Có phải anh coi tôi là đối thủ cạnh tranh thương mại nằm vùng gián điệp gì gì đấy không? … Ài không phải, có gián điệp nào thiểu năng đến nỗi dùng cách tới cửa cầu cᏂị©Ꮒ để tiếp cận anh không hả?”

Tất nhiên không thể trách Chu Trạch An nhạy cảm, bình thường nhân viên trong công ty dù không nhớ được mặt mũi tổng giám đốc nhà mình, nhưng tên tuổi luôn phải rõ mới đúng.

“Nghề của bọn tôi một ngày hai tư giờ đều ngồi trước máy tính làm việc, ngay cả tổng thanh tra tên gì còn không nhớ rõ, nói chi đến tên của giám đốc?” Trương Nhai nhún vai.

Chu Trạch An gật đầu. Thực ra khi Trương Nhai giải thích, hắn đã đoán ra được từ phản ứng của đối phương, thật sự giữa mình và người đó có một sự trùng hợp khó tin.

Nhưng hắn cũng không thích loại nghiệt duyên này…

“Được rồi, tôi đã biết rồi. Cậu quay về làm việc đi.” Chu Trạch An khoát tay ra hiệu cho Trương Nhai có thể ra ngoài.

“Gì?” Trương Nhai tiếp tục ngớ ra, thế là đi hả? Cậu vào văn phòng còn chưa được năm phút mà…. Bắn cũng chẳng nhanh như vậy.

“Còn có việc gì?” Chu Trạch An hỏi.

“Đương nhiên!” Trương Nhai cây ngay không sợ chết đứng đáp, “Tự dưng tự lành hiểu nhầm tôi rồi đuổi tôi đi?” Nói rồi thình lình cậu tiến tới bàn làm việc, hai tay chống lấy mép bàn, thân thể rướn về phía trước. mặt cũng dán tới trước mặt Chu Trạch An, vô cùng mị hoặc liếʍ môi một cái với hắn, “Giám đốc, đến giờ thưởng thức trà chiều rồi.”

Chu Trạch An nào biết động tác liếʍ môi này Trương Nhai đã luyện tập trước gương không biết bao nhiêu lần, hắn đang buồn bực chính mình, vì sao lại không giữ được mình, đối phương vừa quyến rũ một cái là hắn đã không khống chế nổi đành mắc câu.

Trương Nhai nhìn Chu Trạch An chằm chằm.

Chu Trạch An cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt dần trở nên tối sầm.

Trương Nhai dứt khoát làm càn gạt hết văn kiện trên bàn xuống đất, ngồi lên bàn làm việc cao cỡ nửa người, tách hai chân ra kẹp ở bên người Chu Trạch An.

Chu Trạch An ngồi, hai chân Trương Nhai giẫm lên hai bên tay ghế của hắn, hai tay chống ra sau đỡ lấy cơ thể, phần hông hơi ưỡn lên đối diện với Chu Trạch An.

“Giám đốc, chào anh. Em là cốc thủ da^ʍ chuyên dụng của anh ~” Trương Nhai vừa nói vừa cởϊ qυầи của mình, “Kẹp, hút, ma sát, tuốt, anh muốn chơi thế nào?”

Lời thoại phóng đãng và tư thế khiêu gợi khiến thân dưới Chu Trạch An cũng có xu hướng ngẩng đầu.

Nhưng hắn không thích cảm giác tìиɧ ɖu͙© bị khống chế trong tay người khác. Cho dù hiện giờ trong lòng hắn chỉ muốn nhấn tên lẳиɠ ɭơ đĩ da^ʍ này lên bàn cᏂị©Ꮒ chết, nhưng mặt ngoài vẫn bất động ung dung.

Trương Nhai nhanh chóng cởi sạch quần dài và qυầи ɭóŧ. Cái mông trắng bóng dán vào mặt bàn nâu đậm, lỗ nhỏ màu phấn hồng khẽ hé ra đóng vào mời gọi Chu Trạch An.

Chu Trạch An không chút nghi ngờ chỉ một giây sau cái mông da^ʍ dật này sẽ làm ướt hết mặt bàn của hắn.