Editor: Hye Jin
_____________
Nhìn thấy địa chỉ là binh đoàn xây dựng. Cố Khanh Khanh nghĩ đến anh hai, khóe mắt đều là ý cười: "Cảm ơn đồng chí, đồng chí chờ một chút nha, em rót cho đồng chí chén nước uống!"
Nói xong liền cất bước chạy vào trong nhà.
Người phát thư đối với Cố gia cũng rất quen thuộc, lắc đầu trước cách cư xử như sấm rền gió cuốn của cô gái nhỏ Cố Gia, cúi người sắp xếp lại đám báo chí cùng thư tín, đợi chút nữa còn phải đi vào trong đội sản xuất đưa thư, cũng không vội."
“Khanh Khanh là ai vậy cháu?” Hàn Liên Tâm đang lột bắp, chú em nói muốn trộn bắp, cà rốt cùng tôm băm làm sủi cảo, cô trước kia ăn nhiều nhất là sủi cảo thịt heo hành tây, loại này lần đầu tiên thấy.
Làm việc trong thành đúng là không giống nhau, cô nhìn em dâu ba phong cách sang lên rất nhiều luôn a!
"Đồng chí đưa thư! Anh hai gửi thư về!" Cố Khanh Khanh đặt thư lên bàn, cầm ấm trà sứ trắng vẽ hoa lá rực rỡ cùng chim muông, rót một chén nước lớn, thuận tay ở trong l*иg hấp lấy ra hai cái bánh bao cuộn mập mạp đã bỏ thêm hành lá, quay đầu chạy về phía cửa.
“Đứa nhỏ này.” Thời Như Sương đi tới che lại tấm vải hấp, bất lực nói: “Các em xem con bé lỗ mãng như vậy. Về sau chúng ta không ở bên cạnh, làm sao có thể yên tâm đây?"
Hàn Liên Tâm lột bắp xong, cằm cái cùi gặm gặm, đặc biệt ngọt, híp mắt cười: "Em cảm thấy Khanh Khanh là người có chủ ý, là ở bên cạnh trưởng bối yêu thương cho nên mới y như trẻ con."
“Đúng vậy, là lý lẽ này." Trương Vũ Tình đang cán bột làm sủi cảo, tay trắng xóa: "Cố gia chúng ta thoạt nhìn qua loa, kỳ thực đều là người thận trọng."
Thời Như Sương nghĩ đến chồng mình, nhịn không thể gật đầu tán đồng, ánh mắt nhìn về phía lá thư trên bàn: "Thanh Liệt đã gửi thư về rồi, thằng nhóc thúi Xán Dương lần nào cũng thua em trai."
"Hai em dâu an ủi: "Không quân vội hơn lục quân mà chị ..."
“Cảm ơn đồng chí Cố Khanh Khanh, xin lỗi đã làm phiền em.” Người đưa thư cầm lấy cái chén, ngửa đầu "ùng ục ùng ục" uống cạn.
"Gần đây ánh mặt trời thật độc ..." Đồng chí phát thư nâng cái tay áo lau nước khóe miệng, vẻ mặt lâng lâng: "Đây là nước cam thảo đúng không, uống vào bụng rất sảng khoái, lành lạnh."
“Đúng vậy, đào được ở trên núi." Cố Khanh Khanh đưa sang hai cái bánh bao cuộn: "Anh một lát nữa không kịp về ăn cơm, hôm nay trung thu nhà em không có thứ gì tốt, anh tùy tiện đối phó vài miếng ha."
“Không được, không được.” Đồng chí đưa thư nhìn thấy hai cái bánh bao cuộn lớn trắng tinh liên tục xua tay: "Nhà em giữ lại ăn đi, ai cũng không mấy giàu có, ngày thường ăn được mấy bữa bột mì tinh, anh sao mà ăn đồ ăn của nhà em được."
“Cầm lấy!” Cố Khanh Khanh ngạnh đưa sang, cười toe toét: “Đồng chí vì nhân dân phục vụ, chúng ta cũng không để anh bị đói bụng nha, hơn nữa nhà em không ít lần phiền toái anh."
Đây là thật sự, có khi ngày mùa bận quá, nông dân nào có thời gian lên trấn mua đồ, đồng chí đưa thư đến, mọi người đưa phiếu đưa tiền cho anh ấy, anh ấy giúp đỡ mang về không hề nề hà gì, cả thôn Đại Truân Tử cùng Đại Câu Tử đều thích đồng chí này.
“Được, vậy anh không khách khí nữa." Đạp xe cả buổi sáng, đói thật. Cầm lấy cái bánh bao cuộn, rồi lại đạp xe đi: "Anh đi trước, lần sau có thư của anh em lại mang lại đây."
“Được.” Cố Khanh Khanh nhìn anh đạp xe đi rồi, cao hứng chạy vào phòng bếp.
“Khanh Khanh bảo bối, Thanh Liệt nói gì?” Cố Bảo bưng chậu cá chạch đã xử lý qua, đặt lên bệ bếp, thấy cháu gái đang mở thư hắn vội vàng thò tới.
"Cháu còn chưa xem đâu ... Đoán là hơn phân nửa là kiểu cũ thôi, hỏi ông bà nội, cha mẹ, mấy chú mấy anh có khỏe hay không, rồi chú nhỏ khi nào rước dâu, cùng có mấy anh có tin tức tốt gì hay không ..."
Cố Bảo nghe vậy cảm thấy đầu óc quay cuồng: "Anh hai của cháu chính là cái dạng lải nhải, hắn đi bộ đội lâu vậy còn không lo tìm cho mình một cô vợ, chú là trưởng bối, hắn lại đi hỏi thăm chuyện của chú chớ ..."
Nói rồi hắn lén liếc nhìn mẹ hắn đang nhìn anh ba băm băm thịt, trong lòng chột dạ.
Cố Khanh Khanh không quan tâm chú nhỏ nghĩ thế nào, đọc nhanh qua lá thư, cùng những gì cô nói là tám chín phần mười, Cố Thanh Liệt anh cô tính tình đặc biệt lải nhải, viết dài cả hai tờ giấy kỳ thực một tờ là lặp đi lặp lại, đúng là làm khó anh hai rồi.
Nửa sau của mảnh giấy nói một chút việc linh tinh về cuộc sống ở bộ đội, cuối cùng lưu lại một câu ——
"Anh trai muốn ăn ô mai thanh mai."
Cố Khanh Khanh nhướng mày, nghĩ thầm, muốn ăn sao anh không trở về mà ăn.
"Khanh Khanh." Thời Như Sương lau lau tay vào hai bên vạt áo đi tới: "Anh hai con nói gì?"
“Mẹ xem đi nè." Cố Khanh Khanh đưa thư cho mẹ, lại cầm lấy phong thư cào cào, rơi vào lòng bàn tay một ít phiếu, 5 tờ đại đoàn kết.