Editor: Hye Jin
_____________
“Chú nhỏ, chú về trước đi, cháu xem một chút.” Cố Khanh Khanh trước giờ là người thích náo nhiệt, hơn nữa buổi chiều còn nói chuyện với Tôn Viên Viên, thoạt nhìn không phải là người sẽ đi trộm cắp.
Cô dúi giỏ đầy ốc vào tay Cố Bảo, chạy đến cuối làng, Triệu Ngư cũng chạy theo.
Thừa lại toàn là đàn ông Cố gia, cầm giỏ, thùng gỗ hai mặt nhìn nhau.
Không phải lần đầu thanh niên trí thức ăn trộm, trước đây vài lần có thanh niên trí thức trộm hái dưa, trước kia cũng có thôn dân mất gà, bất quá không có chứng cứ chứng minh thanh niên trí thức trộm.
Lần này, nhà họ Trương trực tiếp kéo Cố Kim đi, Cố Kim còn chưa kịp thở, đi vào sân sau chỗ đất trồng rau đã được cắm hàng rào chỉnh tề.
“Đội trưởng, nhìn xem, chứng cứ vô cùng xác thực, cái này không tính là tôi oan uổng bọn họ đâu nhá!" Trương Nhậm buông cánh tay của Cố Kim ra, chỉ vào đám lông gà bên cạnh hàng rào.
Cố Kim ngồi xổm xuống nhìn đống lông, thắc mắc: “Sao anh biết đây là gà của anh?”
Lông vàng rơi xuống đất, vừa nhìn đã biết gà không đến mười thì cũng tám con.
“Đúng vậy, lão Trương, làm sao ông biết đây là gà của nhà ông." Tiền Quế Hoa là người miệng rộng nhất thôn, vừa thấy Cố Kim đi ra ngoài, người cũng vội vàng chạy theo phía sau.
Bà muốn trở thành người phụ nữ nắm tin tình báo nhanh nhất thôn Đại Truân Tử, để đặng mà khi nói chuyện với bà bạn già, cũng không đến mức bị so sánh không bằng Vương Đại Hoa thôn Đại Câu Tử bên cạnh.
Trương Nhậm lấy trong đống lông gà ra một chiếc lông gà màu đỏ, cầm cái lông đưa cho dân làng: "Con gà này do cha tôi lưu lại để cúng tổ tiên tết Trung thu này, hôm nay cái đuôi bị nhiễm nước Thương Lục nhiễm đỏ."
Tần Võ vẻ mặt u ám nói với thanh niên trí thức đang im lặng bên cạnh: "Các cô cậu phải giải thích chuyện này. Người ta tìm thấy lông gà ở ruộng rau nhà các cô cậu, ngày thường chỗ thanh niên trí thức cũng không có ai lui tới."
“Bí thư chi bộ Tần, chúng tôi thật sự không ăn trộm gà.” Thanh niên trí thức thức ngày hôm qua lười biếng, bị cây cuốc của Tần Võ đạp ngã xuống đất cũng choáng váng: “Buổi tối Tôn Viên Viên đến nhà đội trưởng Cố mang tre lại đây, nửa tiếng trước chúng tôi mới cắm hàng rào xong, vừa mới nghỉ một hơi chuẩn bị nấu cơm, bên ngoài liền cãi cọ ầm ĩ nói bọn cháu trộm gà của Trương gia."
Tôn Viên Viên lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, bí thư chi bộ Tần, nếu không tin thì chú xuống bếp chỗ tụi cháu xem xem, bếp vẫn còn lạnh, mọi người đều có thể vào lục soát."
"Đúng vậy lão Tần, việc này tôi cũng biết, lúc chạng vạng là A Hùng bọn họ ở trên núi đốn củi, đồng chí Tôn Viên Viên từ chỗ em hai của tôi cầm mấy cây tre về làm hàng rào, chuyện này thanh niên trí thức không nói dối."
Cố Kim đứng dậy, khóe mắt liếc nhìn cô con gái nhỏ của hắn đang đứng đằng kia, gãi gãi đầu bất lực.
Liền biết con bé này sẽ chạy theo tới mà, quay đầu hắn phải nói chuyện với Thời Như Sương, không thể để Khanh Khanh trở thành Tiền Quế Hoa thứ hai được.
Con gái mà nhiều chuyện là không thể được, nếu là người ta cãi nhau động tay động chân bị thương đến làm sao bây giờ, già trẻ lớn bé ở nhà không phải sẽ lao vào liều mạng với người ta.
Trương Nhậm cương cổ lên: "Đội trưởng Cố, Bí thư chi bộ Tần, lông gà của tôi ở đây, tổng không thể là nhà tôi ăn gà xong nhổ lông vứt sang đây vu oan bọn họ!"
“Nhưng là bọn cháu xác thật không ăn." Nam thanh niên trí thức thật oan, bả vai suy sụp thở dài: "Nếu không mọi người vào trong lục soát đi, chúng cháu không có ý kiến.
Sau khi xuống đất làm việc hai ngày, thanh niên trí thức không còn hung hăng như lúc mới xuống nông thôn nữa, hiện tại bộ dạng là tùy ý mọi người.
Hơn nữa, họ phát hiện từ Cố gia, thôn dân kỳ thật dễ ở chung, không làm chính là không làm, bọn họ tin Cố Kim sẽ không bất công bọn họ.
Triệu Ngư đến gần mẹ cô là Tiền Quế Hoa, hai mẹ con thì thầm nói chuyện, Cố Khanh Khanh cũng lặng lẽ đi đến bên cạnh Cố Kim, kéo tay áo của cha —
Cô thì thầm vào tai Cố Kim: “Cha, con vừa đi ngang qua cửa nhà chú Phàm, nghe được mùi gà hầm rất thơm."
Không may lỗ tai Tần Võ quá thính, Cố Kim còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhìn chằm chằm Cố Khanh Khanh: "Khanh Khanh, ý của cháu là Trương Bất Phàm ở nhà hầm gà?
Hắn là quân nhân, giọng nói lớn, Cố Kim nghe mà lỗ tai ù ù, hắn đem con gái che ở sau lưng: "Tần lặn nước, đừng có lớn tiếng như vậy làm gì, Khanh Khanh nhà tôi nhát gan đừng có dọa con bé."
Tần Võ trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ, trời đất ơi, con gái của ông mà nhát gan. Bị Cố gia mấy người cưng chiều, đến tổ ong rừng còn dám đi chọc vài cái.