Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 8: Đi Lên Thị Trấn (2)

Đến khi Mạc Vân Tình đi xa, Thiệu Đông Dương quay đầu nhìn sang.

“Cậu quen?”

Hạ Đình Dục lắc đầu, lạnh nhạt: “Sáng nay từng gặp.”

Thiệu Đông Dương rõ ràng không tin: “Mới gặp một lần mà buổi tối đã chào hỏi người ta thân quen vậy?”

Giọng nói của Hạ Đình Dục mang theo nghi ngờ: “Thì sao?”

Thiệu Đông Dương nghẹn họng, ngượng ngùng lắc đầu: “Không có.”

Hạ Đình Dục suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở Thiệu Đông Dương, tránh làm việc lỗ mãng: “Cô gái lúc nãy là vị cụ tổ, tuổi thì nhỏ nhưng vai vế lớn trong thôn.”

Thiệu Đông Dương kinh ngạc: “Là cô ấy sao?”

Hạ Lăng Hủ cũng có hơi bất ngờ, thời gian bọn họ đến đây cũng không tính là ngắn, đã hơn hai tháng rồi, nhưng chỉ từng nghe nói, chưa gặp bao giờ.

Hạ Đình Dục gật đầu: “Ừ, nói cho cậu để cậu chú ý một chút, nhà trưởng thôn và nhà đại đội trưởng rất kính trọng cô ấy.”

Con người Thiệu Đông Dương rất tốt, chỉ là tính cách có đôi khi không biết cân nhắc, Hạ Đình Dục nhắc nhở cậu ta, tránh làm việc có lỗi với người khác.

Thiệu Đông Dương vỗ ngực đảm bảo, hơi xúc động: “Yên tâm, nhưng mà không ngờ thôn này còn có vị người nhỏ mà vai vế lớn đến vậy.”

Hạ Đình Dục đã nói từ lúc biết được sự thật, cả người đều bị chấn động, mặc dù cả nhóm nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng nổ thành bắp rang bơ hết rồi.

“Đúng đấy, ban đầu tôi còn tưởng là phải xấp xỉ chúng ta, hoặc là lớn hơn, ai biết nhỏ thế.”



Trên đường trở về, Mạc Vân Tình hỏi hệ thống: “Người bên cạnh nam chính, giống cậu ta mấy phần là anh trai cậu ta à?”

Hệ thống: “Không phải, người đó là Hạ Lăng Hủ, là chú nhỏ của nam chính.”

Mạc Vân Tình bất ngờ: “Trẻ thế à?”

Hệ thống: “Già mới có.”

Mạc Vân Tình gật đầu, ban ngày cô bận, nhìn thoáng qua, nhớ mỗi khuôn mặt rất đẹp trai.

Còn cụ thể thì không nhớ, có điều nam chính đẹp trai như thế, chú ruột đương nhiên cũng không kém.

Về đến nhà, cô rửa mặt, xem phim một lúc, rồi nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau.

Mạc Vân Tình tỉnh dậy lúc bốn giờ, trời vẫn chưa sáng, cô ngồi trên giường một lát, đầu óc tỉnh táo mới đứng dậy thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng, sau đó cầm mũ rơm, túi, cầm theo một cây gậy trúc và nước, sắp xếp xong, ra đến cửa, suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong không gian mấy quả trứng đã chín bỏ vào trong túi.

Cô khóa cửa cẩn thận rồi đi ra cửa thôn.

Lúc tới, vẫn chưa thấy đại đội trưởng tới, xem ra cô phải chờ một lúc.

Cách đó không xa có ba thanh niên đang đi tới.

Là đám người Hạ Đình Dục, bọn họ từ xa đã nhìn thấy một cô gái thắt bím tóc, đặt một chiếc túi bên cạnh.

Thiệu Đông Dương cười ha hả, nói rằng: “Có người còn đến sớm hơn cả chúng ta.”

Hạ Đình Dục không chắc chắn: “Hình như là cô Mạc.”

Thiệu Đông Dương nhìn Hạ Đình Dực bằng ánh mắt bái phục: “Hả? Lão Hạ, đầu óc cậu càng ngày càng tốt.”

Hạ Đình Dục không nói gì, nhìn cậu ta một cái, sao lời này nghe giống như không có ý tốt ý nhỉ: “...”

Mạc Vân Tình cũng nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, quay đầu nhìn lại, vừa khéo đối diện với ánh mắt dịu dàng nhưng lạnh nhạt của Hạ Lăng Hủ.

Hạ Đình Dục cười chào hỏi Mạc Vân Tình: “Cô Mạc, lại gặp rồi.”

Mạc Vân Tình cười nhạt, gật đầu: “Đồng chí Hạ.”

Thiệu Đông Dương vẫy tay, nở nụ cười chào hỏi Mạc Vân Tình: “Chào cô, cô Mạc, tôi là Thiệu Đông Dương.”

Mạc Vân Tình bất ngờ, gật đầu: “Đồng chí Thiệu.”

Thiệu Đông Dương hỏi một câu vô ích: “Cô cũng đi lên thị trấn à?”

Mạc Vân Tình gật đầu: “Vâng.”

Hạ Đình Dục sợ Thiệu Đông Dương lại nói nhảm, vội vàng nói lớn: “Đây là chú nhỏ của tôi, cũng họ Hạ.”

Mạc Vân Tình nghi ngờ nhân vật nam chính này có phải hơi nóng tính hay không, tuy nhiên mặt ngoài vẫn không đổi, nụ cười vẫn rất khách sáo: “Chào anh, đồng chí Hạ.”

Hạ Lăng Hủ vuốt cằm, giọng điệu ôn hòa hơn.

Trò chuyện được đôi ba câu, đại đội trưởng và hai con trai ông ấy đã đi xe bò tới.

Mạc Vân Tình thấy trên xe bò có mấy bao tải gì đó, hình như đội sản xuất của thôn cứ nửa năm phải nộp thuế lương thực một lần.

Vừa khéo đúng là hôm nay.

Đại đội trưởng kéo xe bò dừng lại, nhảy xuống, đám người Hạ Đình Dục chào ông, đại đội trưởng gật đầu, sau đó đến trước mặt Mạc Vân Tình: “Cụ tổ.”

Mạc Vân Tình gật đầu: “Ừ.”

Hai đứa con trai của ông ấy cũng chào theo: “Cụ tổ.”

Mạc Vân Tình vẫn gật đầu: “Ừ.”

Đại đội trưởng đích thân cầm túi bên chân cô: “Đồ của cụ để cháu đưa lên xe cho.”

Mạc Vân Tình ừ một tiếng: “Được, làm phiền.”

Đại đội trưởng lắc đầu: “Không phiền.”

Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy đại đội trưởng nhẹ nhàng như vậy.

Một giây sau, đại đội trưởng quay đầu nhìn bọn họ đứng ngốc không động, lớn tiếng: “Nhìn cái gì, không lên xe sao?”

Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương giật mình, vội vàng gật đầu: “Tới đây.”

Hạ Lăng Hủ đã lên xe từ trước.

Đoạn đường này không gần, đi bộ hai tiếng, cưỡi xe bò mất tiếng rưỡi.

Nhân lúc trời chưa sáng, mặt trời còn chưa hiện để đi.

Trong thời gian ngồi trên xe, Thiệu Đông Dương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì ra cũng có lúc đại đội trưởng dịu dàng như vậy.”

Con trai thứ hai của đại đội trưởng là Mạc Hưng Quốc, nghe thấy những lời đó của Thiệu Đông Dương thì bật cười.

“Cha tôi chỉ nói hơi to chút thôi, thực ra rất dễ nói chuyện.”

Thiệu Đông Dương nghe thấy, bật người đến: “Đại đội trưởng đối xử với anh cũng thế à?”

Mạc Hưng Quốc gật đầu, vừa cười vừa nói: “Lâu dài các cậu sẽ quen.”

Thiệu Đông Dương nhún vai bất đắc dĩ: “Có lẽ tôi quen rồi.”

Lúc vừa tới, bọn họ nghĩ đại đội trưởng hung dữ quá, sau đó phát hiện ông đối xử với người trong thôn cũng như vậy.

Ban đầu không quen, hiện giờ thì đỡ rồi.

Mạc Hưng Quốc cười: “Ha ha ha.”

Mạc Vân Tình và đại đội trưởng ngồi hàng đầu, Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục ngồi cuối, giữa là Hạ Lăng Hủ.

Mạc Vân Tình nghe tiếng cười phía sau, quay đầu lại nhìn.

Trùng hợp chạm vào ánh mắt của Hạ Lăng Hủ.

Thật xấu hổ.

Mạc Vân Tình bình tĩnh, thu lại ánh mắt.

Chờ đến lúc tới thị trấn, trời đã sáng rồi.

Đại đội trưởng dừng xe, nói với Mạc Vân Tình: “Cụ tổ, cụ đi mua đồ trước đi, buổi trưa tập hợp ở chỗ này.”

Mạc Vân Tình gật đầu: “Được.”

Cô xuống xe, lấy ba quả trứng gà từ trong túi đặt bên cạnh đại đội trưởng, sau đó rời đi.

Đại đội trưởng thấy vậy, vội vàng hô lên: “Cụ tổ, cái này quá quý …”

Mạc Vân Tình không quay đầu, nói lại: “Cầm đi.”

Đại đội trưởng nhìn ba quả trứng gà trong tay, trong lòng phức tạp.