Quay Ngược Thời Gian Về Làm Cụ Tổ

Chương 6: Lên Núi

Hạ Đình Dục nằm xuống nói rằng: “Được rồi, nghỉ một lúc đi, buổi chiều còn đi làm.”

Thiệu Đông Dương nhún vai, không nói gì nữa.

Tổng số thanh niên tri thức tới đây là mười một người, ba người họ nằm một phòng.

Ngược lại cũng rất tiện, trừ bốn cô gái thì còn một phòng bốn cậu thanh niên nữa.

Chỗ ở không lớn, ba phòng ở, một phòng bếp, còn có một phòng vệ sinh khô.

Hai phòng là con trai ở, một phòng khác là bốn cô gái ở.



Buổi chiều.

Mạc Vân Tình tỉnh dậy đã là hơn hai giờ chiều.

Hơn mười một giờ uống cháo, tính đến giờ gần như là tiêu hóa hết rồi.

Tỉnh dậy bụng hơi đói, đúng là món ăn không có dầu mỡ, thật sự không no được.

Vả lại khẩu vị của cơ thể này không quá tốt, buổi trưa ăn có ít cháo.

Mạc Vân Tình đứng lên, đi ra bên ngoài múc nước súc miệng, rửa mặt.

Mặc dù mặt trời bây giờ không gắt như giữa trưa, nhưng vẫn rất nóng.

Mới ra ngoài có một tí, mà cả người đã nóng đến mức không chịu được.

Cô vội vàng quay về phòng, ngồi lên giường bật quạt.

Mạc Vân Tình suy nghĩ một lúc rồi lấy bàn gập từ trong không gian. lấy thêm một phần canh hầm, một phần mì gà.

Mùi canh gà ngào ngạt khiến cho Mạc Vân Tình nuốt nước bọt, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Trong ký ức, chỉ có ngày lễ đặc biệt quan trọng mới có thể ăn thịt, bình thường đừng nói là thịt, ngay cả trứng gà cũng rất ít khi được ăn.

Một bát mì gà, Mạc Vân Tình ăn không hết, cho nên cô cầm bát đũa sạch, chia bớt, trong nước dùng còn có mấy miếng thịt gà, sau đó đặt mì gà vào không gian.

Nhân tiện còn lấy bộ phim chưa xem xong hôm qua ra xem, vừa xem vừa ăn.

Ăn xong một bát mì, uống một chút canh, cơ bản là ăn no được tám phần.

Thời gian đã đến ba giờ, mặt trời không còn gắt như trước nữa.

Người trong thôn lại ra đồng làm việc.

Mạc Vân Tình suy nghĩ một chút, sau đó dọn đồ cẩn thận, đội một chiếc mũ cầm theo rổ trúc, một cây dao lén đi lên núi.

Vì sao phải lén, bởi vì nếu như người trong thôn nhìn thấy sẽ không cho cô đi, đều là vì quan tâm, muốn tốt cho cô.

Trước khi trở về, mặc dù không thể nói là điều kiện sống rất tốt nhưng hệ thống cũng coi như chăm sóc cô rất chu đáo.

Hơn nữa lúc đó là đời sau rồi nên cô chưa từng thấy núi ở những năm 70 trông như thế nào.

Trong nhiều cuốn tiểu thuyết đều nói ở thời điểm này, trên núi có rất nhiều bảo bối: thuốc đông y, thảo dược, gì gì đó.

Cô đã đến hiệu thuốc mua rất nhiều loại, còn tìm người nhờ quan hệ mua ít nhân sâm, có rất nhiều loại nhưng số lượng không nhiều.

Hơn nữa thuốc đông y, thảo dược trên núi đều là mọc hoang tinh khiết, giá trị dược liệu hay giá thành đều cao.

Có lợi mà không chiếm là đồ ngu.

Mạc Vân Tình ra khỏi nhà, một đường đi thẳng phía sau núi.

Bên kia là nơi lũ trẻ trong thôn thường cắt cỏ cho lợn và tìm rau dại.

Đến dưới chân núi, ký ức về con đường lên núi hiện ra, mới đến chân núi mà đã bị nhổ hết.

Đều do nạn đói gây ra, vụ năm ngoái thu hoạch khá hơn một chút, người trong thôn mỗi ngày đều phải tưới nước hai, ba lần, lao động vất vả mới miễn cưỡng tốt lên.

Mạc Vân Tình xách rổ đi thẳng lên trên.

Cỏ ở giữa sườn núi nhìn còn cao hơn cả cô. Hiện giờ mặc dù dinh dưỡng của cô không được đầy đủ nhưng chiều cao cũng hơn một mét rưỡi.

Đúng lúc Mạc Vân Tình đang nhìn xem xung quanh có cái gậy gỗ nào không, quét đống cỏ tạt ra, liền nghe thấy tiếng của hệ thống truyền đến.

“Bên trái ký chủ có một cây gậy rất phù hợp với nhu cầu của cô.”

Mạc Vân Tình dừng lại, đi tới, đúng là thấy được một khúc cây lớn bằng hai ngón tay.

Mạc Vân Tình lấy dao bỏ hết cành thừa, sau đó trả lại dao vào không gian.

Cô cầm gậy, quật đổ đống cỏ rậm rạp mấy lần.

Lúc này, hệ thống lại nói tiếp: “Ký chủ yên tâm, không có nguy hiểm.”

Mạc Vân Tình nhíu mày: “Cậu có thể thăm dò xung quanh có nguy hiểm hay không à?”

Hệ thống: “Ký chủ quên rồi sao? Hệ thống đã nói sẽ bảo vệ ký chủ, với cả tôi không nói cho ký chủ biết là tôi có năng lực này sao?”

Mạc Vân Tình nghe nó nói xong câu kia, suýt nữa thì không buồn để ý: “Ha ha…”

Lúc này hệ thống cũng nhớ ra, đúng là nó chưa nói, kể từ lúc chăm sóc ký chủ đến khi được mười tuổi, cô có thể tự chăm sóc bản thân, nó cũng không nói chuyện với cô nữa.

Không hiểu sao có chút xấu hổ.

Nó là một hệ thống đàng hoàng, ý thức được bản thân để sót thông tin, lập tức nói: “Là hệ thống thiếu trách nhiệm, có điều, ký chủ yên tâm, hệ thống còn lợi hại so với ký chủ nghĩ một xíu.”

Mạc Vân Tình cũng không ngờ hệ thống còn có các công năng khác, hiện tại nó tự khai báo làm cô ngạc nhiên, hỏi: “Ngoài chức năng này, có chức năng truy tìm kho báu không?”

Hệ thống: “Đương nhiên là có, chỉ có điều hệ thống cũng không phải loại đi tìm kho báu, vì thế nên …”

Mạc Vân Tình gật đầu, hiểu rõ, nói cách khác nó có chức năng này, chỉ có điều năng lực không thể so với hệ thống truy tìm kho báu.

“Hiểu rồi, vậy cậu tìm giúp tôi xung quanh đây có cây thảo dược, đông y nào không? Không được lãng phí đất trong không gian.”

Hệ thống: “Được, ký chủ.”

“Đi lên phía trước khoảng năm mươi mét, có một khóm dây leo Trinh đằng năm lá, phơi khô, giã nhỏ, có tác dụng tan máu bầm, giải độc tiêu sưng.”

Mạc Vân Tình không hiểu chuyện này, nhưng hệ thống hiểu, cho nên cô dựa theo hướng hệ thống nói, sau đó dựa theo lời, cẩn thận lấy dây leo vào không gian.

Mạc Vân Tình đi đi lại lại trên núi hơn hai tiếng, không tìm được loại cây thuốc nào quá quý giá, nhưng có một số loại thông thường và khó tìm thì tìm được không ít.

Thời gian không còn sớm, cô cũng không dám ở lại lâu, nhân tiện hái thêm ít rau dại vào rổ rồi đi về.

Cô cố tình đào rau dại, nếu như giữa đường gặp người khác còn có thể giải thích.

Chân trước cô vừa rời núi, chân sau đã có Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương đi từ ruộng tới.

Hạ Đình Dục ngẩng đầu nhìn lên núi, nói: “Đi lên núi xem tối nay có thể ăn thịt không?”

Thiệu Đông Dương gật đầu: “Đi.”

Hai người đi được nửa đường, đồng thời dừng lại.

Thiệu Đông Dương nhìn đám cỏ mới gãy: “Có người tới.”

Hạ Đình Dục gật đầu, quan sát bốn phía xung quanh, suy đoán: “Chắc là lên núi đào rau dại, đi thôi.”

Thiệu Đông Dương gật đầu.



Mạc Vân Tình đi nhanh về đến cửa nhà, dừng bước, cả người lúng túng.

Trên đầu Mạc Sở Sở đội mũ rơm, tay cầm chìa khóa mới móc từ trong túi tiền ra, nhìn có vẻ vừa tới.

Cô ấy nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn sang, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Mạc Vân Tình.

Trên đầu cô cũng đang đội mũ rơm, tay cầm theo cái rổ.

Mạc Vân Tình ngại ngùng sờ mũi, lúng túng: “Trùng hợp quá.”

Mạc Sở Sở sắp tức phát khóc, oan ức tố cáo: “Cụ tổ, cụ lại trốn cháu lên núi.”

Mạc Vân Tình càng ngại hơn, sáng vừa nói không có lần sau, giờ còn chưa qua một ngày…