Trong mắt của sư tôn chỉ có tên tiểu sư đệ ngu ngốc kia mà thôi, cho dù hắn là người dẫn khí nhập thể trước, Trần Nguyệt cũng chỉ biết khen ngợi sư đệ chăm chỉ.
Hắn vĩnh viễn cũng không được Trần Nguyệt liếc mắt nhìn một cái.
"Sư tôn, hắn từng chơi người chưa?" Thịnh Như Tuyết đột nhiên thay đổi đề tài: "Ta muốn nghe sự thật."
Trần Nguyệt cắn môi tới trắng bệch: "Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều cầm thú giống như ngươi hay sao?"
"Nếu sư tôn nói có, ta thật sự sẽ không nhịn được mà cắt đứt thứ đồ chơi kia của hắn." Ngoài miệng thì có vẻ Thịnh Như Tuyết đang nói đùa, nhưng hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Trần Nguyệt, suy nghĩ xem y có lừa hắn không, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: "Hắn có tư cách gì mà khinh nhờn người."
"Vậy thì ngươi có... A!"
Y còn chưa kịp nói xong, Thịnh Như Tuyết đã ngồi lên người y, đặt dươиɠ ѵậŧ to lớn tới trước cửa huyệt, âʍ ѵậŧ bé nhỏ vểnh cao, thịt non bên trong lập tức bị quấy loạn.
Thịnh Như Tuyết bóp lấy cái mông trắng nõn của y, hung ác đâm mạnh vào, thịt non mọng nước bên trong bị giã muốn nhũn ra, cố gắng nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ to hơn hẳn người thường.
"Ưm a..."
Kɧoáı ©ảʍ bất ngờ xông thẳng lên đầu, đầu ngón tay Trần Nguyệt căng thẳng, không cách nào duỗi thẳng được nữa.
"Hắn có thể chơi người giống như ta lúc này sao?" Thịnh Như Tuyết đâm mạnh vào trong một phát, miệng vẫn tiếp tục nói: "Hắn có thể thỏa mãn được người sao?"
"Hắn có thể làm thế này với người không?"
"Hắn có biết người da^ʍ tới mức nào không?"
Trần Nguyệt run rẩy nghẹn ngào, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của da^ʍ văn, y cảm thấy cơ thể ngứa ngáy vô cùng, cho dù muốn ngất xỉu cũng không được, chỉ phải cố gắng chịu đựng từng cơn kɧoáı ©ảʍ vượt mức bình thường.
Âʍ ѵậŧ bị va chạm tới sưng đỏ, nhô ra ngoài một đoạn, thịt non bên dưới thì chặt khít, ngậm lấy không buông dươиɠ ѵậŧ, sướиɠ tới mức trán Thịnh Như Tuyết nổi lên cả gân xanh.
Cái mông mềm mại bị hắn giữ lấy, động tác dưới thân Thịnh Như Tuyết không ngừng tăng tốc, cây gậy xấu xí to lớn khác hẳn người thường liên tục va chạm vào tử ©υиɠ mềm mại, lại có nước da^ʍ bôi trơn, Trần Nguyệt cảm thấy hôm nay có lẽ y sẽ bị làm chết trên chiếc giường này.
"A... Bên trong sư tôn chặt quá." Da đầu Thịnh Như Tuyết tê rần, ngón tay với vết chai mỏng sờ nắn âʍ ѵậŧ của y: "Giỏi lắm."
"Hức... a a... nhẹ, nhẹ một chút..."
Bờ mông Trần Nguyệt vểnh lên thật cao, vùng bụng bằng phẳng bị dươиɠ ѵậŧ đâm chọc tới mức phồng lên hình dáng của nó, tiểu huyệt văng nước tung tóe, ướt đẫm làn da xung quanh.
"Quả nhiên sư tôn mới là tốt nhất, cho dù là hoa khôi tuyệt đỉnh của thanh lâu cũng không sánh bằng sư tôn, nếu như sư tôn là hoa khôi, có lẽ phải ăn không ít dươиɠ ѵậŧ của nam nhân mới có thể thỏa mãn được cái tiểu huyệt dâʍ đãиɠ này."
Thịnh Như Tuyết ỷ vào việc Trần Nguyệt không cách nào đáp lời được, tiếp tục càn rỡ nói: "Da^ʍ huyệt ăn ngon như vậy, có lẽ sau này sẽ bị lỏng mất, tới lúc đó đồ nhi lại giúp sư tôn sắp xếp khách hàng nhé."
Hắn vừa nói vừa tưởng tượng tới khung cảnh đó, thở hổn hển tiếp lời: "Sư tôn đừng lo, cả đời này của người chỉ có thể có một mình ta."
Trần Nguyệt rêи ɾỉ liên tục, động tác của người phía sau càng ngày càng ác liệt, y sướиɠ tới mức chịu không nổi, đầu lưỡi vươn cả ra ngoài, không cách nào ngậm lại được nữa.
"Chậm... a a... chậm một chút..."
Tử ©υиɠ bị dươиɠ ѵậŧ màu tím đen phá tan, qυყ đầυ đấm thẳng vào bên trong khoang tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lập tức phun trào, cả người Trần Nguyệt run rẩy, phải dựa vào lòng người nam nhân phía sau mới có thể đứng vững được.
Dươиɠ ѵậŧ cắm vào nơi sâu nhất, cho tới khi da^ʍ văn mất đi ánh sáng, Thịnh Như Tuyết mới nhỏ giọng lầm bầm, chậm rãi nói: "Sư tôn, người chỉ có ta."