Mưu Thiên Hạ

Chương 76: Gần Vua Như Gần Cọp

Tòng long chi công, nào có dễ dàng sở hữu như vậy?

Nơi gần thiên tử nhất, phồn hoa vô cùng, nhưng khắp nơi cũng đầy lưỡi dao.

Hắn ngửa đầu, nhìn bầu trời đầy tuyết.

Mặt vô cảm nắm chặt áo lông chồn trắng như tuyết trên người mình.

Hắn rất thích một thân trắng toát như thế này.

Nhưng nếu có một ngày, một thân sắc trắng này nhuộm thành sắc đỏ……

Hắn cho rằng, hắn có thể chấp nhận được chuyện đó.

Thế đạo này, không gϊếŧ người, sao có thể an ổn được?

Kinh thành máu chảy thành sông.

Ngoài kinh thành, có không ít người bị liên lụy bởi việc này.

Đây cũng là một cơ hội, càng nhiều người có cơ hội thăng quan tiến chức.

Ít nhất Tô Nam Thừa biết Thái tử có mua chuộc vài người.

Nhưng danh sách cụ thể thì hắn không biết.

Hơn nửa tháng nay, hắn chưa được nghỉ ngơi, hắn mệt rồi.

Sau khi chuyện này kết thúc, Thái tử tiến cung phục mệnh, hắn sẽ hồi phủ.

Nghỉ ngơi ba ngày đã rồi tính tiếp.

Đạp tuyết về phủ, mới đi được nửa đường đã bị Lạc Xuyên Hiền gọi tới.

Lạc Xuyên Hiền đang ở Minh Nguyệt lâu.

Minh Nguyệt lâu là một thanh lâu mới mở, mới hoạt động được nửa tháng thôi.

Nơi này có Lạc Xuyên Hiền đứng sau duy trì.

Khả năng lớn là do hắn ta thích vui chơi, nhưng nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, liền tự mình ra tay.

Minh Nguyệt Lâu mới xuất hiện nên không khí rất náo nhiệt. Các cô nương cũng xinh tươi mới mẻ.

Tô Nam Thừa vừa bước vào, mùi son phấn nồng nặc ập vào mặt.

Ban đầu có chút sặc, nhưng ngửi lâu lại có chút cảm giác khiến xương cốt toàn thân mềm oặt.

Gần đây hắn luôn căng thẳng, thực sự rất mệt.

Người ta luôn nói ôn nhu hương, ôn nhu hương, quả nhiên không sai.

Môi trường thế này quả thực giúp người ta thả lỏng.

Lạc Xuyên Hiền đang ở trên lầu, Tô Nam Thừa bước tới cười nói: “Tiểu Hầu gia có nhã hứng thật thanh cao.”

“Ngồi đi.” Lạc Xuyên Hiền nghiêng người dựa trên trường kỷ, nhưng lại không đưa lại hình tượng không đứng đắn chút nào.

Mặc dù hắn ta bày ra bộ dạng không chính đáng như thế, nhưng vẫn đem lại cảm giác thư nhân lười biếng đọc sách.

Tô Nam Thừa cười, ngồi đối diện hắn ta.

Trước mặt họ, cách một rèm châu, một cô nương ngồi đó đánh đàn.

Nàng ta mặc một thân váy lụa hồng nhạt, bộ dạng cực kỳ xuất chúng.

Tuy đang là trời đông, nhưng đây là trong nhà, không khí ấm áp vô cùng.

Nàng ta mặc xiêm y mỏng, nhưng chưa đến mức xuyên thấu, khiến nàng ta càng thêm quyến rũ.

Nàng khẽ hé bờ môi đỏ, xướng một khúc ấm áp nhẹ nhàng.

Cô nương dâng rượu mặc xiêm y màu xanh rót đầy hai chén cho hai người rồi lui sang một bên.

Lạc Xuyên Hiền chống đầu, không nhìn các nàng. Chỉ im lặng nghe hát.

Tô Nam Thừa cũng dựa vào trường kỷ phía sau. Sau đó nhắm mắt lại.

Xướng xong một khúc, Lạc Xuyên Hiền lười biếng nói: “Thưởng.”

“Diệu Ngọc cảm tạ công tử.” Nữ tử mặc hồng y đáp lại bằng giọng nói không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, vừa dứt lời liền đứng dậy lui ra. Xem ra phải đi hiến xướng rồi.

Tô Nam Thừa cười khẽ: “Tiểu Hầu gia có tâm quá, khoảng thời gian này, hạ quan quả thực rất cần được thả lỏng.”

“Mỗi ngày nhìn chém đầu cũng chẳng hay ho gì nhỉ?” Lạc Xuyên Hiền ngồi dậy, nâng chén rượu: “Tới, uống một chén đi cho ấm người.”

Tô Nam Thừa nâng chén, cùng hắn ta uống một ngụm rượu ấm.

“Lên đồ đi.” Lạc Xuyên Hiền nói.

Nữ tử mặc đồ xanh đứng một bên đáp vâng.

Không lâu sau, mấy thiếu nữ đang tuổi xuân xanh dọn từng đĩa thức ăn tinh xảo lên.

Chờ lên đủ mọi thứ, chỉ còn hai nữ tử ở lại.

Một bên một người, gắp thực ăn cho bọn họ.

Tô Nam Thừa vốn không ăn không uống. Mấy ngày gần đây, ngày nào cũng thấy máu, ngay cả khi hồi phủ hắn cũng chẳng thiết ăn uống.

Nhưng hôm nay thì khác.

Không biết là do hoàn cảnh hay do Lạc Xuyên Hiền quá bình tĩnh, hắn bỗng cảm thấy đói bụng.

Hắn cũng không khách khí, cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

Cả hai ăn uống ngon lành, cũng ngà ngà say.

Hết đồ ăn, lại đến điểm tâm, hoa quả. Rượu cũng đã đổi sang loại khác.

“Tối nay cứ ngủ ở đây đi. Hai người này, ngươi coi trọng ai? Nếu không vừa lòng, bên dưới vẫn còn đấy.” Lạc Xuyên Hiền nói.

Tô Nam Thừa lắc đầu: “Hôm nay hạ quan phải hồi phủ, ngày mai là sinh thần đích mẫu rồi.” Tô Nam Thừa nói.

“Chậc.” Lạc Xuyên Hiền nghe thế liền xua tay kêu hai cô nương ra ngoài.

“Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.” Lạc Xuyên Hiền cắn trái cây trọng miệng: “Nếu ngươi vẫn cứ ở Đông cung, thì liệu có mai một dần không?”

Tô Nam Thừa cười rộ lên: “Thật trùng hợp, mấy ngày nay hạ quan vẫn luôn suy nghĩ chuyện ấy. Nếu bệ hạ đang độ tuổi xuân, cơ thể khoẻ mạnh. Nếu hạ quan vẫn cứ mãi ở Đông cung, thì khi nào mới ngẩng đầu được?”

Lạc Xuyên Hiền sửng sốt, tiếp đó cười to: “Ha ha ha, ngươi quả là một người thú vị, xem ra ngươi nghĩ giống ta rồi.”

Tô Nam Thừa gật đầu: “Hẳn là vậy.”

“Nếu ngươi đã có tâm thì dễ thôi.” Lạc Xuyên Hiền tiếp tục ăn trái cây, không nhanh không chậm: “Nhưng năm nay thì vẫn chưa được, đầu xuân bệ hạ chắc chắn sẽ xuất cung. Đến lúc đó, ngươi sẽ có cơ hội gặp mặt. Tuy nhiên, vẫn phải có biện pháp khôn ngoan. Để bệ hạ chú ý đến ngươi.”

Tô Nam Thừa gật đầu: “Hạ quan cũng nghĩ thế.”