Mưu Thiên Hạ

Chương 50: Một Ít Gia Sự

Hiện giờ cả triều đều nói Tam hoàng tử tốt, hận không thể nói tới mức hắn ta lập tức phi thăng.

Nhưng cũng có không ít người không hài lòng.

Tô Nam Thừa lẳng lặng chờ đợi, kết quả ngày hôm sau lại có việc. Trưởng Công chúa ở trong cung trách cứ Tam hoàng tử phi bừa bãi, bất kính với bà ta.

Lại xuất hiện không ít mấy chuyện cũ về nàng ta.

Ví dụ như bất kính với Hoàng hậu, hành sự lố lăng, xa hoa lãng phí, bất kính và ghen tị với trưởng bối.

Thời buổi này mà một hoàng tử phi lại bị đánh giá như vậy, thật sự không phải việc nhỏ.

Huống chi giờ còn là lúc then chốt nữa.

Chuyện này không thể giải thích rõ ràng được.

Nữ nhi không ngoan, vậy chẳng phải do phụ mẫu dạy dỗ không tốt sao?

Vừa lúc Diêu Thực Tân cũng đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng.

Tam hoàng tử tức giận đập vỡ chén trà: “Sao ngươi lại đối đầu với cô mẫu vậy hả?”

Tam hoàng tử phi Diêu thị gạt lệ: “Tính ta thế nào điện hạ còn không biết sao? Ta ở bên điện hạ ngần ấy năm, đã từng bừa bãi bao giờ chưa? Đã từng bất kính với cô mẫu lần nào chưa? Rõ ràng là cô mẫu cố ý. Cho dù ta có gặp người hay không thì cũng vậy thôi. Đây rõ ràng là chuyện người ngoài dàn dựng.”

“Đừng nói mấy lời này nữa. Hiện giờ phụ thân ngươi không dễ đối phó. Ông ta lại là lỗ thủng lớn đến mức kia, hiện giờ người của Thái tử cứ nhìn chằm chằm, trong triều cũng một đống người nhìn. Kêu ta làm thế nào có thể để ông ta bình yên đây?”

Diêu thị không nói lời nào, trong lòng nàng ta hiểu rõ ý Tam hoàng tử là gì.

Lỗ thủng là phụ thân đại nhân của nàng ngày càng lớn hơn còn không phải do Tam hoàng tử sao?

Sựu tình hiện giờ không dễ ngăn chặn, thật đáng trách.

“Thôi, ngươi về trước đi. Gần đây nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ.”

Diêu thị hành lễ, rồi quay trở lại hậu viện.

Một lúc sau, nàng ta viết thư cho phụ thân mình.

Diêu thị ở bên Tam hoàng tử nhiều năm như vậy, nàng ta hiểu rất rõ Tam hoàng tử.

Nàng không thể bỏ phụ thân của mình được, nên chỉ cần nhắc nhở phụ thân chú ý thế cục kinh thành hiện giờ là được.

Quả nhiên Tam hoàng tử không hổ là đối thủ tranh đấu đã lâu với Thái tử. Biết tình thế hiện giờ, cũng bắt đầu nghĩ biện pháp.

Không thể vứt bỏ bọn họ, Diêu Thực Tân là người có năng lực, Diêu thị cũng rất tốt.

Tuy ngoài miệng hắn ta nói vậy, nhưng thực chất hắn ta vẫn rất cần dùng đến bọn họ.

Sáng sớm thức dậy, Tô Nam Thừa đứng bên cửa nhìn mưa lớn bên ngoài.

“Công tử, hôm nay ngài nghỉ ngơi tắm gội đi, trời mưa to, hay là ngài ngủ tiếp một lúc đi?” Đông Mai lại gần nói.

“Ta đói rồi. Gọi người đưa cơm lên trước đi, ăn no đã rồi nói tiếp.” Tô Nam Thừa nói.

Nam hài tuổi này nhất định không thể nhịn đói được.

Hiện giờ lại là mùa hè, không thể buông tha điểm tâm được.

“Hầy.” Đông Mai nhanh chóng cầm ô chạy ra ngoài dặn dò Tùng Chi Bách Chi cùng đi kêu đồ ăn.

“Công tử, ngài ngồi xuống đi.” Trình Minh dời một chiếc ghế dựa tới chỗ hắn.

Tô Nam Thừa ngồi xuống, ngắm mưa: “Lẽ ra hôm nay phải đi xem nhà, nhưng mưa lớn thế này thì thôi vậy.”

Khi đồ ăn được đưa tới cũng oà lúc có người từ chính viện đến.

“Thất công tử, lão thái thái nói lát nữa mời ngài và vài vị khác cùng đánh bài với lão thái thái. Khó có được ngày như hôm nay, lão thái thái kêu con hát trong nhà hát xướng một ngày.” Người tới chính là bà tử của lão thái thái.

Tô Nam Thừa đồng ý, gọi người thưởng cho bà ta.

Hoàng thành xong bữa sáng, hắn thay một thân xiêm y rồi đi đến chính viện.

Liên Sinh bung dù đi theo, nhỏ giọng nói: “Trước kia bà ta có cho gọi ngài bao giờ đâu chứ.”

“Sau này đứng nói mấy lời như vậy nữa.” Tô Nam Thừa bật cười.

Trước kia nhân gia dựa vào cái gì mà tồn tại được vậy?

Đến chính viện, được dẫn vào chính đường. Đã thấy không ít người có mặt ở đây rồi.

Tô Nam Thừa bước lên thỉnh an.

Lão thái thái cười nói: “Có phải Tiểu Thất cao lên rồi không? Lão đại tức phụ ngươi nhìn xem, hắn cao lên rồi nhỉ?”

Phùng thị nhìn hắn, cười gật đầu: “Vẫn là ánh mắt bà mẫu tốt, quả thực hắn cao hơn rồi. Là giai đoạn phát triển chiều cao đó mà.”

Phùng thị nhìn kỹ, nói: “Nam hài tuổi này ham ăn lắm, thiện phòng hầu hạ có tốt không? Ta nhớ đại ca và nhị ca ngươi tầm tuổi này cũng ăn rất nhiều, nửa đêm lại đói bụng. Dự trữ chút điểm tâm hoa quả khô đi, khi nào đói bụng thì ăn. Quay về ta sẽ dặn dò thiện phòng.”

“Đa tạ mẫu thân, sáng sớm dậy nhi tử liền cảm thấy đói bụng. Còn tưởng nhi tử háu ăn quá, hoá ra đại ca với nhị ca khi còn nhỏ cũng như vậy sao?” Tô Nam Thừa trông rất ngượng ngùng.

“Cũng phải dặn dò phòng may vá nữa, hài tử tuổi này rất chóng lớn, xiêm y thoáng cái là ngắn rồi.” Lão thái thái nói.

“Mẫu thân chiếu cố ta tốt lắm, xiêm y của nhi tử rất vừa người. Đa tạ tổ mẫu quan tâm.” Tô Nam Thừa nói.