Mưu Thiên Hạ

Chương 20: Giá Cả(2)

Hắn nhìn thấy một hán tử hơn bốn mươi tuổi đi ra từ một tiệm lương thực, sắc mặt giận dữ.

Tô Nam Thừa giật mình, lập tức không nói lời nào.

Lại đi thêm một lúc, bỗng nhiên hắn nói: “Gạo của Hiển Châu được xem là ngon nhất, mấy ngày nay ăn lại không khác là bao với gạo kinh thành? Chẳng lẽ là do ta không biết ăn?”

Người đi theo hắn cười nói: “Sao lại vậy được, kia khẳng định là đồ ăn người nấu không tận tậm.”

Tô Nam Thừa liền cười nói: “Có lẽ là bọn họ nghĩ chúng ta đến từ kinh thành, sợ là ăn không quen nơi đó.”

Hắn cười ha hả: “Liên Sinh, ngươi đi mua một ít, mua tầm mười cân là được, về chúng ta nếm thử xem. Ta thì không đi được, ở bên ngoài chờ ngươi vậy.”

Hắn chỉ về đường phố đối diện: “Thật trùng hợp có một cửa hàng ở ngay đây.”

Người đi theo thấy tình huống này cũng không suy nghĩ nhiều. Liên Sinh vâng một tiếng rồi đi.

Không bao lâu sau thì mang mười cân gạo đi ra, cười nói: “Công tử, thơm lắm, đoán chừng là ngon hơn so với gạo kinh thành.”

Tô Nam Thừa cười một tiếng: “Được, Hiển Châu gì cũng tốt, nhưng mà nóng quá, ta bị phơi sắp chết rồi. Chúng ta về đi thôi.”

Người kia phụ họa vài câu, rồi đưa bọn họ trở về biệt viện.

“Công tử, ngài muốn ăn gạo thật sao?” Liên Sinh tò mò.

“Ha ha, gạo này giá bao nhiêu tiền?”

“Ặc, một cân chín văn tiền.” Liên Sinh nói.

Tô Nam Thừa nhíu mày: “Ngươi không cảm thấy đắt sao?”

Liên Sinh vò đầu: “Đắt? Hình như gạo ở trong phủ chúng ta mấy chục văn tiền một cân đấy. Tiểu nhân còn cảm thấy gạo này rẻ đấy. Ngài chưa từng mua sao?”

Tô Nam Thừa cười khẽ một tiếng lắc đầu: “Không có gì.”

Hắn đứng dậy đi gặp Mã đại nhân.

“Hạ quan mới ra ngoài, mua về mười cân gạo. Tất cả tốn chín mươi văn tiền. Vùng quý địa Hiển Châu này quả nhiên không phải người bình thường có thể sống được.”

Mã đại nhân kinh ngạc nhìn Tô Nam Thừa, không biết là bởi vì giá gạo hay vì hành vi của hắn.

“Chín mươi văn?”

“Đúng vậy đó, chín mươi văn.” Tô Nam Thừa cười khẽ: “Đại nhân nghĩ như thế nào?”

“Gan to bằng trời!” Mã đại nhân giận dữ nói.

Tô Nam Thừa vẫn cười: “Quý giá như thế, một năm bổng lộc của hạ quan lại mua chẳng được bao nhiêu gạo.”

“Nam Thừa à, tâm tư của ngươi ta đều biết. Chờ hồi kinh đi báo với Điện hạ.” Mã đại nhân vỗ vai hắn: “Trước mắt chúng ta đồng tâm hiệp lực làm tốt chuyện bên này đã.”

Tô Nam Thừa lui ra phía sau một bước chắp tay: “Vâng, đại nhân yên tâm, ngài cần hạ quan chỉ cần phân phó một câu.”

Trở về bên trong phòng, Liên Sinh không hiểu: “Cái này thật sự rất đắt sao?”

“Ngươi nói xem? Một tháng ngươi được bao nhiêu tiền lương?” Tô Nam Thừa hỏi.

“Hai lượng.”

Tô Nam Thừa sững sờ, vỗ nhẹ đầu, thời gian lâu quá thật sự đã quên mất.

Hạ nhân của Thành Khang Hầu phủ được cho tiền hàng tháng quả là không ít.

Cũng không riêng gì dạng này, toàn bộ bách tính Đại Nguyên bây giờ lầm than, có thể làm quan đều là không thiếu tiền.

Quan cửu phẩm giống như Tô Nam Thừa thì thấp đến độ không thể thấp hơn. Một năm bổng lộc cố định chỉ có một trăm tám mươi hai lượng.

Đây chỉ là cố định, nếu như bình thường hắn khả năng sẽ có thu nhập càng xám xịt hơn.

Tình hình thực tế, cũng khó trách Liên Sinh không cảm thấy chín văn tiền một cân gạo đắt.

Một cân gạo làm thành cơm được hai cân, người ăn khỏe đã có thể một mình ăn hết.

Một nhà năm người, chỉ tính một người một cân, mỗi ngày ít nhất ba cân, hai mươi bảy văn.

Một tháng ba mươi ngày là tám trăm mười văn.

Người bình thường cho dù một tháng có thể kiếm hai lượng cũng tương đương với hai ngàn văn. Chỉ mỗi gạo đã đi hơn một nửa, sinh kế này ngẫm lại thật không thể sống qua được.

Nhưng Liên Sinh mặc dù là hạ nhân, lại sinh sống ở Hầu phủ. Tiền hàng tháng của hắn là đã tính sau khi trừ đi ăn uống mặc ở trong phủ rồi.

Cho nên khả năng căn bản chưa từng trải nghiệm, hắn cũng không có người nhà bên ngoài phải nuôi.

Nhà thượng tầng giàu sang, ngay cả một gã sai vặt cũng không biết dân gian khó khăn như thế, có thể thấy được Đại Nguyên trên dưới tách biệt nghiêm trọng như thế nào.

Mà khiến cho người ta bi ai là lần này Thái tử phái người đi điều tra Hiển Châu mà không phải là tới trải nghiệm khó khăn của dân gian.

Hắn chỉ muốn vặn ngã Tam hoàng tử mà thôi.

Con cháu Giao thị, chiếm thiên hạ này nhưng lại không quan tâm đến sinh tử của bách tính.

Tô Nam Thừa hít sâu một hơi, che mắt, nghĩ thầm, ngươi nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.

Chính ngươi, không phải cũng là sâu mọt lớn lên trong đống cẩm tú phồn hoa kia sao.

Nếu như không phải trong lúc bệnh nặng đi trải nghiệm mười mấy năm ở hiện đại, ngươi cũng giống bây giờ cái gì cũng không hiểu, cũng không nghĩ ra những thứ này.

Rất nhiều thứ giá cả đều quý.

Mặc dù mỗi nơi có giá hàng khác nhau, nhưng giá cả ở Hiển Châu còn đắt hơn dưới chân thiên tử cái này tất nhiên là không hợp lý.

Thứ này không thể tùy tiện tăng giá, mấy năm nay mặc dù loạn nhưng không thể không hợp thói thường như thế được.