Mưu Thiên Hạ

Chương 16: Hãy Chờ Xem

Đúng vậy, đến cuối cùng Cửu công chúa được xác định là mắc bệnh mà qua đời, chuyện bị cướp bóc này cứ như vậy mà bị che lấp.

Hắn ta mới vừa nói như vậy, đã có vô số lời bác bỏ, làm gì có cha già chịu tang con gái mà bỏ qua sinh nhật chứ?

Kết quả chính là Thái tử lại bị Long Đế mắng cho một trận nữa, tự mình suy nghĩ lỗi lầm.

Sinh nhật của Long Đế sao, nếu tổ chức thì phải là tổ chức lớn.

Trong triều có rất nhiều thần tử thấy bất công cho Thái tử, nhưng cũng có rất nhiều thần tử sẽ không ủng hộ Thái tử.

Vương triều đã đến bước này, thì ngày sẽ càng có thêm nhiều kẻ nịnh nọt.

Giẫm lên Thái tử là có thể đổi lấy một bước lên mây cho bản thân, sẽ có người bằng lòng mà thôi.

Vương triều đã mục nát đến mức này, Thái tử dùng việc chống đối với hoàng đế để mua chuộc lòng người thì quả thật không biết là đúng hay sai đây nữa.

Thế nhưng sau khi vào Đông cung, Tô Nam Thừa đã lập tức nhìn ra, địa vị của Thái tử không hề lung lay sắp đổ như vậy. Nếu Tam hoàng tử muốn thay thế, sợ là phải đi con đường rất xa.

Lúc Tô Nam Thừa nhận được thư của Phí tướng quân, hắn đã rất kinh ngạc.

Trong thư, Phí tướng quân chỉ nói ngắn gọn tình huống tiêu diệt phỉ. Cũng không nói quá chi tiết, chỉ nói sơ lược.

Cụ thể về người và vật của bên đối phương cũng không nói, chuyện này liên quan đến tiết lộ bí mật. Cũng không nói bây giờ ông ta làm quan thế nào rồi, theo lý mà nói, Phí tướng quân ở Lư Dương xa xôi không nên biết mới phải.

Nhưng nếu không biết, có lẽ ông ta sẽ không chủ động viết thư. Tô Nam Thừa sau khi trở về phủ thì mới viết thư trả lời. Hắn cầm bút do dự một hồi lâu, mới hạ bút ghi chữ đầu tiên.

Hắn cũng nói đơn giản một câu về quan chức bây giờ, nói chuyện phiếm vài câu.

Lời cuối là hỏi Phí tướng quân, Chu tướng quân và Hồ tướng quân khi nào thì có thể trở về kinh thành? Đã gần tới sinh nhật của bệ hạ, nhất định sẽ làm lớn, nếu như bọn họ không thể chúc mừng sinh nhật bệ hạ thì chẳng phải là đáng tiếc sao?

Nhận được thư trả lời, Phí tướng quân đưa thư cho Chu tướng quân nói: "Xem kìa, đứa nhỏ này quả nhiên là thông minh mà."

Chu tướng quân xem xong thì nhíu mày nói: "Năm nay bệ hạ muốn tổ chức lớn sao?"

"Ha ha." Phí Cưu cười lạnh: "Ngươi nói với ta cũng vô dụng, hoàng đế suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?"

Chu tướng quân hít sâu một hơi: "Ngươi nói thật với ta đi, rốt cuộc vì sao ngươi lại coi trọng đứa nhỏ kia?"

"Ngay từ đầu, thật sự là nhìn hắn giống như đồng hương của ta. Nhưng mà về sau, cảnh ngộ của hắn không tốt, lần này đi Bắc di có lẽ cũng không dễ dàng. Tâm tư của hắn sâu sắc, không phải là người kiên trì chấp nhận sự thống trị của người khác trong một thời gian dài. Nếu nói ta thật sự muốn lợi dụng hắn vì cái gì, thì đó chính là xuất thân của hắn. Tô gia Thành Khang Hầu phủ. Mấy người chúng ta không ai là không gánh trên vai mối thù sâu nặng. Bây giờ lại bị đám chó trong triều đè ép, bộ người không nôn nóng sao? Bây giờ không vùng lên nữa thì sau này sẽ già rồi."

"Vùng lên dựa vào một đứa nhóc ư?" Chu tướng quân khó hiểu.

"Không, đương nhiên không phải dựa vào hắn. Có điều, người có thể dùng được thì tại sao lại không dùng chứ? Người có thể yên tâm, rằng người không cần phải cảm thấy tội lỗi. Ta đã lợi dụng hắn, nhưng ngươi nhìn lá thư này xem, xem hắn có lợi dụng ta không? Hắn có thể dễ dàng nói những tin tức này cho ngươi và ta biết, chưa chắc đã không có ý đồ gì khác."

Chu tướng quân thở dài: "Thôi được, đầu óc ta vẫn luôn không nhanh nhạy bằng ngươi. Nghĩ đến đứa nhỏ kia sinh ra ở Công Khanh Hầu phủ, cũng không hề đơn giản."

"Bây giờ càng ngày càng không đơn giản. Lúc trước ta cũng không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại trà trộn đến trước mặt Thái tử. Bây giờ càng phải để ý thêm một chút, nếu dùng được thì dù sao cũng phải dùng một chút." Phí Cưu nói.

Chu tướng quân cười cười, lắc đầu làm chuyện của mình.

Về phần lá thư, đọc xong đương nhiên là đốt đi rồi.

Bởi vì Thái tử bị cấm túc, cho nên đương nhiên bầu không khí trong Đông cung không tốt lắm.

Thế nhưng Thái tử cũng không thật sự phạm sai lầm, hoàng đế dù có lẩm cẩm đi nữa thì cũng không thể bảo hắn ta cấm túc quá lâu. Lệnh cấm đã được gỡ bỏ năm ngày sau đó.

Chống đối cũng đã chống đối rồi, bây giờ Thái tử không nói mấy lời phản đối nữa.

Nhưng mà chuyện sắp xếp tiệc sinh nhật cho bệ hạ đã rơi vào trong tay Tam hoàng tử. Thoạt nhìn thì đây là một công việc tốt, nhưng nhận rồi mới biết, đây chính xác là củ khoai lang nóng bỏng tay vậy. Nếu như muốn tổ chức lớn, vậy thì phải chi tiền.

Bây giờ thiên hạ không thái bình, thu thuế cũng nặng hơn hai mươi năm trước rất nhiều. Kho bạc rỗng tuếch không phải là một câu nói suông, mà quả thật là đã thiếu hụt.

Vốn dĩ đã không có tiền, nhưng lúc trước còn cho Vinh An công chúa một đống vàng bạc làm của hồi môn, thế bảo sao người Bắc di không tức giận cho được.

Tam hoàng tử thật sự là có cắn nát răng cũng phải làm cho tốt. Hắn ta không bỏ tiền ra, cho nên chỉ có thể ép buộc người khác.