Nơi đây và hạ tầng xung quanh tạo nên một tổng thể hiện đại, đẳng cấp vượt trội. Những tòa nhà chọc trời tráng lệ nằm sừng sững, sông Sài Gòn uốn lượn bao quanh, vừa mềm mại, vừa mát mẻ tao nhã.
Lê Đăng Khoa cho xe vào bãi đỗ, cùng Uyển Nhi đi bộ ra công viên. Đập vào tầm mắt Uyển Nhi là bãi cỏ xanh mượt bao phủ cả khu vực, xen lẫn những con đường đi bộ uốn lượn thành nhiều hình dáng cách điệu. Nắng sớm vàng ruộm trên cao khiế không gian bừng sáng. Đài phun nước chính là điểm nhấn của khuôn viên, những cột nước tung mình lên cao, để mặc cho các tia nước vẫy vùng rơi xuống, Uyển Nhi giơ tay đón những bọt nước li ti, mát rượi. Ánh nắng soi mình trên mặt nước, lung linh sóng sánh.
Đăng Khoa gọi điện, nhanh chóng đưa cô đến một góc xanh mát cạnh bờ sông, tại đó có một cô khoảng chừng năm mươi tuổi ngoài, đang sắp xếp đồ ăn, trái cây, bánh, thức uống và một số dụng cụ khác.
Đăng Khoa bước đến, chào hỏi: “Chào cô Năm, cô ra đây lâu chưa?”
Cô Năm ngước lên, trông thấy Uyển Nhi, hai bên gật đầu chào nhau, sau đó quay qua trả lời Đăng Khoa:
“Cô ra đây hồi bảy giờ. Đây là cô giáo của An Nhiên phải không? Cô ngồi đi.”
Cô Năm vồn vã mời hai người ngồi vô chiếc bạt đã trải sẵn. Đăng Khoa quay sang Uyển Nhi giới thiệu:
“Đây là cô Năm, quản gia kiêm nhiệm chăm sóc bé An Nhiên.”
Uyển Nhi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hôm nay còn vòng cuối mới có thể làm gia sư cho An Nhiên, nhưng nhìn vẻ của cô Năm như thể chuyện đã quyết rồi vậy. Uyển Nhi chỉ biết mỉm cười bước vào bạt ngồi, tiện tay giúp cô Năm sắp xếp vài thứ còn dang dở.
Từ xa, Lý Minh Trí dắt bé gái tiến đến. Mọi người đứng lên đón họ. Bé gái mặc quần yếm lửng màu xanh giống Uyển Nhi, tóc dài thắt bím quấn lại thành hai búi tóc nhỏ xinh trên đầu, mang đôi giày búp bê trắng, trông thật đáng yêu. Bé có đôi mắt to tròn và hai lúm đồng tiền giống Uyển Nhi. Ngoại hình tương đồng, ăn mặc tương đồng, trông hai người như hai mẹ con. Không hẹn mà gặp, cả ba người lớn là Lý Minh Trí, Lê Đăng Khoa, cô Năm cùng nhìn An Nhiên, rồi nhìn Uyển Nhi, thầm đánh giá sự giống nhau kỳ lạ này.
Uyển Nhi bước đến chào Lý Minh Trí. Anh gật đầu chào cô, giới thiệu:
“Đây là Lý An Nhiên, con gái tôi.”
Uyển Nhi quay sang chào bé gái: “Chào con, cô là Ngô Uyển Nhi, hôm nay rất vui được gặp con. Con dễ thương lắm nè.”
Lý An Nhiên mới gặp Uyển Nhi lần đầu, còn e ngại, nép vào Lý Minh Trí, mở cặp mắt to tròn nhìn Uyển Nhi.
Lý Minh Trí nhắc nhở: “Con chào cô Uyển Nhi đi.”
Lúc này bé gái mới chớp mắt, vòng tay lại:
“Con chào cô. Con cũng rất vui được gặp cô. Cô đẹp quá. Tranh của cô cũng đẹp, con xem tranh cảm thấy rất vui.”
Không ngờ bé lưu loát nói một tràng dài. Uyển Nhi nghe mà thấy ấm lòng, không ít người khen tranh cô đẹp có cảm xúc, giờ nghe một bé gái nói rằng xem tranh cô thấy vui vẻ khiến cô sung sướиɠ.
An Nhiên thật sự xinh đẹp, Uyển Nhi vừa nhìn liền thấy yêu mến, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Nghĩ có thể bé chính là con của Dương Phước An nên cô mới có cảm giác đặc biệt như vậy. Đứa bé đẹp đẽ ngoan ngoãn này ai nhìn cũng muốn cưng nựng, hèn gì Lý Minh Trí và gia đình giữ bé kín kẽ như thế.
Cô Năm lên tiếng mời mọi người vô chỗ ngồi. Năm người yên vị, An Nhiên ngồi giữa Uyển Nhi và Lý Minh Trí, cạnh Lý Minh Trí là Lê Đăng Khoa, tới cô Năm. Cô Năm rót nước cam vắt cho từng người, Đăng Khoa mở mấy hộp giữ nhiệt đựng thức ăn, bày ra các món. Đi dã ngoại, đồ ăn khô gọn nhẹ: bánh mì thịt, bánh bao, xôi gà, há cảo chiên, một số thức ăn vặt khác dành cho An Nhiên.
Lý Minh Trí lên tiếng: “Cô Năm để tụi con tự lo, cô ăn đi. Mời mọi người. Uyển Nhi cô cũng tự nhiên nha.”
Uyển Nhi mỉm cười gật đầu với anh. Chưa kịp động tay, cô Năm ở cạnh bên gắp thức ăn vào đĩa Uyển Nhi, cô chỉ biết mỉm cười cảm ơn cô rồi nhâm nhi thưởng thức. An Nhiên ngồi cạnh cô tự lấy thức ăn, thứ nào xa tầm với của bé thì Uyển Nhi dịch chuyển lại gần cho bé dễ lấy. Bé ăn độc lập, không cần người giúp, cũng không nhõng nhẽo kén ăn như các đứa trẻ nhà giàu khác. Tự nhiên Uyển Nhi muốn chăm cho bé ăn, nhưng cố kìm lại, nghĩ mình mới gặp An Nhiên, không nên vồn vã quá.
Lê Đăng Khoa không hổ là trợ lý đắc lực của Lý Minh Trí, anh vui vẻ cười nói, kể chuyện này nói chuyện kia, hỏi người này một câu, trả lời người kia một câu, bầu không khí trở nên vui vẻ. Hai người nói nhiều nhất là Đăng Khoa và cô Năm, thỉnh thoảng Uyển Nhi và An Nhiên nói vài câu, Lý Minh Trí gần như không nói gì, nhưng gương mặt không nghiêm nghị lạnh lùng như những lần gặp trước.