Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 108

Nghi Hi bỗng chốc ngây ngẩn. Nhìn cửa phòng đóng chặt, sau một lúc lâu cô mới đi qua, nắm lấy tay nắm cửa kéo ra.

Lê Thành Lãng đang đứng ở bên ngoài, mặc áo polo màu đen với quần dài, mũ lưỡi trai kéo thật thấp. Anh ở trước mặt cô cúp điện thoại di động, đẩy cửa ra đi vào, Nghi Hi nhìn bóng lưng anh, lúc này mới chậm rãi đóng cửa lại.

“Sao anh tới đây?” Cô hỏi.

Bởi vì hai năm qua Lê Thành Lãng không đóng nhiều phim, sau 《 Tiên thư kỳ duyên 》 chỉ nhận 《 Phượng hoàng phi thiên 》, rất nhiều fan liền cho rằng anh thật sự rất nhàn, nhưng trên thực tế, anh vẫn đang làm công việc khác. Bảy năm trước anh đã tự lập môn hộ mở công ty chế tác điện ảnh và truyền hình, lúc đầu chỉ tham gia đầu tư, hiện tại đã bắt đầu độc lập chế tác phim ảnh, phía dưới còn ký hợp đồng với mười mấy nghệ sĩ. Quay phim cùng quản lý công ty rất nhiều, một phần ba thời gian lên lớp ở học viện điện ảnh, một phần ba thì ở đoàn phim đi theo đạo diễn quen biết học tập, cuối cùng mới là phối hợp với lịch trình của cô tận dụng mọi thứ để nói chuyện yêu đương. Nghi Hi biết anh thật sự muốn làm đạo diễn, MFA cũng không phải học chơi, cho nên mặc dù so với cô mà nói Lê Thành Lãng đã được coi là rảnh, hai người gặp mặt vẫn còn phải xem lịch trình của đôi bên.

Cô nhớ là, gần đây anh đang làm phó đạo diễn phim 《 Bờ Nam Hải 》 của đạo diễn Từ Hoa, đây là chuyện tốt đầu năm, lúc ấy còn bị ký giả Hồng Kông ký chụp được, còn lầm tưởng cho rằng Lê Thành Lãng muốn đóng bộ phim này. Thực tế thì, anh chỉ lấy thân phận là một trong số những nhà đầu tư, làm trợ thủ cho đạo diễn Từ Hoa.

Lê Thành Lãng nói: “Ở đoàn phim anh vốn không có nhiều ảnh hưởng, hiện tại cũng quay gần xong, cho nên anh đi trước.”

Nghi Hi nhìn anh, cảm thấy buồn bực vốn có cũng dịu bớt. Dù sao đi nữa, anh cũng đặc biệt tới thăm cô, thậm chí giấu diếm lịch trình để làm cho cô một sự ngạc nhiên.

“Ăn gì chưa? Nếu chưa, thì anh cùng em ra ngoài ăn cơm. Cháo Quế Lâm có phần đặc sắc, em phải thử một lần.”

Cô chủ động đồng ý, Lê Thành Lãng lại không đáp lời, vẻ mặt có vài phần lãnh đạm. Nghi Hi vừa rồi chỉ là phán đoán, hiện tại nhìn dáng vẻ của anh, thật đúng là tức giận. Bởi vì Lê Thành Lãng tính tình ôn hòa, hai người hẹn hò lâu như vậy, số lần cãi nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa cơ bản đều là cô nổi giận trước. Cho nên sau khi phát hiện ra điểm này, Nghi Hi vừa giận lại vừa tủi thân, cô gây ra chuyện gì không thể tha thứ sao? Ngay cả anh ấy cũng giận cô.

Cô không nói một lời, xoay người đi về phía phòng ngủ, Lê Thành Lãng nói: “Đứng lại.”

Cô không để ý đến anh, giọng điệu của Lê Thành Lãng trở nên nặng nề, “Nghi Hi, em đứng lại cho anh.”

Cô xoay người, “Thầy Lê, ngài ngàn dặm xa xôi tới đây, chính là vì giáo huấn em sao? Ngài có lời gì mời nói thẳng, dù sao gần đây em cũng quen bị công kích rồi.”

Anh nhíu mày, “Sức chịu đựng của em cũng chỉ đến vậy? Đừng nói với anh là em nhìn không ra, những người kia chút là cố ý công kích em.”

Cô biết, cô đương nhiên biết, nhưng trong lòng rõ ràng là một chuyện, những lời nói ấy bị truyền đi cả thế giới đều biết lại là một chuyện khác. Hơn nữa cô vẫn cảm thấy, nếu các nhà phê bình đều nói như vậy, dù sao sẽ không phải bắn tên không có đích. Có lẽ thật sự là cô làm không đủ tốt…

Trong ánh mắt Lê Thành Lãng mang theo thất vọng, mà cô thật sự bị cảm xúc này đâm trúng. Điều cô sợ nhất chính là nó, khi đã yêu người trước mặt, chung quy đều sẽ hy vọng có thể thể hiện ra mặt tốt nhất, nhưng cuối cùng anh vẫn phát hiện, cô không hề tốt như vậy. Bất luận là đóng phim, hay là phương diện khác.

Chịu đựng sự chua xót đáy lòng, cô nói: “Em chính là như vậy, nếu anh không thích, thì đừng để ý đến em nữa. Anh đi đi. Nếu anh không đi, thì em đi.”

Cô lần nữa xoay người, lần này đi thẳng hướng ra cửa, Lê Thành Lãng vài bước đuổi kịp, từ phía sau bắt lấy cổ tay cô. Nghi Hi ra sức giãy dụa, lại bị anh chặt chẽ giam cầm trong ngực, cô tức giận kêu lên: “Anh định làm gì! Buông tay!”

“Tiểu Hi, em bình tĩnh một chút!”

Cô giãy dụa mệt mỏi, ở trong lòng anh yên tĩnh lại, hốc mắt đỏ ửng nhìn anh, “Vì sao anh lại đến đây? Em không muốn nhìn thấy anh, anh tới đây làm cái gì?”

Anh gạt vài sợi tóc hỗn độn của cô sang hai bên, “Vì sao không muốn nhìn thấy anh?”

Cô nói: “Anh giận em. Anh cảm thấy em ngây thơ, không chín chắn, đúng không? Nhưng em đã cố hết sức rồi.”

Cô đã nỗ lực điều chỉnh, chỉ là hiện tại cô không muốn nhắc tới thôi mà, như vậy cũng không thể sao?

Lê Thành Lãng im lặng chốc lát, “Đúng, anh giận. Em biết anh vì sao tức giận không?”

Nghi Hi không lên tiếng, Lê Thành Lãng nói: “Em thử suy nghĩ một chút, nếu như hiện tại đổi lại người gặp chuyện là anh, em lo lắng cho anh, nhưng anh thà bàn chuyện này với nhân viên và những người không liên quan, cũng chịu nói với em, thì em có vui không?”

“Đấy là bởi vì em…”

“Anh biết, anh biết em là bởi vì sao. Nhưng Tiểu Hi à, chúng ta là muốn làm bạn cả đời, ở trong cuộc sống sau này, chuyện giống vậy có lẽ sẽ còn xảy ra vô số lầng. Anh hy vọng vào thời điểm này, em có thể coi anh là chỗ dựa, chứ không phải người ngoài. Trước mặt anh em không cần ngụy trang gì cả, càng không cần lo lắng đến cái nhìn của anh, anh không thích như thế. Tiểu Hi, chúng ta hẳn là người thân thiết nhất.”

Nghi Hi nhìn anh, “Thân thiết nhất?”

“Đúng rồi.”

“Vậy nếu như có chuyện, anh cũng sẽ không tránh em?”

“Đương nhiên.”

Nghi Hi không phản bác được, Lê Thành Lãng chăm chú nhìn cô, “Hiện tại em hiểu chưa?”

Cô chậm rãi gật đầu, “Hiểu ạ.”

Anh nở nụ cười tươi đầu tiên từ sau khi bước vào, ánh mắt ôn nhu như nước, “Thật ngoan.”

Anh trước giờ đều như vậy, ôn nhu săn sóc giống như cô là trẻ con, nhưng cùng lúc đó, cũng sẽ thúc giục cô đi gánh vác chính mình trách nhiệm.

Tâm tình Nghi Hi bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, u ám quanh quẩn trong lòng nhiều ngày cứ như vậy biến mất. Lê Thành Lãng búng tay lên trán cô, “Lần trước tới nhà em, anh còn nói với Lương tiên sinh, khi em gặp khó khăn sẽ cổ vũ em. Không nghĩ rằng mới qua 4 tháng, em suýt nữa hại anh nuốt lời.”

Nghi Hi mở to hai mắt, “Anh còn nói gì với cha em? Đợi một chút, lúc ấy anh đã ngóng trông em gặp phải khó khăn? Anh nguyền rủa em!”

Anh trầm mặc, Nghi Hi trừng anh một lát, nhoẻn miệng cười, kiễng chân lên ôm cổ anh.

Cằm gác lên vai anh, cô ôn nhu nói: “Lần này là em không đúng, về sau cũng sẽ không làm vậy. Chú Lê, cảm ơn anh nguyện ý giúp đỡ em.”

Mâu thuẫn cởi bỏ, tâm tình Nghi Hi vui vẻ, lấy quần áo chạy vào phòng tắm —— nếu như không phải Lê Thành Lãng, hiện tại cô đã tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ rồi.

Lê Thành Lãng ở bên ngoài xem điện thoại di động, trên wechat Tống Chấp đang không ngừng gửi tin nhắn tới hỏi thăm: “Như thế nào như thế nào? Người khuyên được chưa?”

“Ờ.”

“Cậu ‘Ờ’ một tiếng là xong rồi? Rốt cục là như thế nào? Tôi cũng nên nhắc nhở cậu phải dịu dàng một chút, Tiểu Hi lần đầu gặp phải chuyện này, thân là bạn trai, nhất định phải làm đến mức ấm áp như mẹ hiền!”

“Cậu xác định cô ấy mong muốn mơ tưởng ‘Ấm áp giống như mẹ hiền’?”

“… Dù sao thái độ của cậu cũng tốt một chút!”

Lê Thành Lãng suy nghĩ một lát, “Tôi giận cô ấy.”

Tống Chấp: “??????”

Lê Thành Lãng khẽ cười, có thể tưởng tượng đầu kia điện thoại, hiện tại dáng vẻ Tống Chấp đang nghi hoặc. Dù sao bình thường cậu ấy luôn nói tính tình anh quá tốt, nhất định chưa từng nghĩ tới anh lại có thể nổi nóng với bạn gái.

Có điều, vài ngày trước đó hiểu rõ một điều thật sự đã làm anh bất an. Đạo diễn Khương Bính Kỳ nói cha Nghi Hi là quá cứng thì dễ gãy, nếu như tính tình cô cũng y như thế, vậy thì con đường tương lại càng phải đi cẩn thận hơn.

Anh chỉ muốn dùng cách này để cô nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng đừng giấu diếm sự chật vật của bản thân với anh. Anh hẳn là năng lượng của cô.

Tiếp tục ngồi trên ghê sofa một lát, anh đứng dậy đi đến ngoài phòng tắm, khẽ mở cửa. Bên trong tiếng nước rầm, âm thanh của Nghi Hi có điểm mơ hồ, “Sao thế anh?”

“Có thừa quần áo không? Anh cũng muốn tắm một cái.”

“Trong tủ quần áo có thừa áo tắm, anh lấy ra dùng đi. Chờ em một chút, lập tức xong ngay…”

Nghi Hi đang nói, bỗng nhiên có người từ phía sau đi tới, cô hét lên một tiếng, vô ý thức bảo vệ ngực, Lê Thành Lãng lại sấn đến ôm trọn lấy cô.

Đỉnh đầu vòi hoa sen còn đang phun nước xuống, mặt và người cô đều ửng đỏ, anh cửi áo khoác, chỉ mặc quần đứng ở dưới nước, rất nhanh liền giống như cô toàn thân ướt đẫm.

Nghi Hi kêu lên như con mèo nhỏ, “Sao anh vào đây …”

“Anh nói rồi, anh cũng muốn tắm.”

Đúng, anh nói. Nhưng cô nghĩ anh nói là sau đó…

Lọt vào tầm mắt là làn da óng ánh chói mắt, đầu ngón tay Lê Thành Lãng thuận theo trượt xuống, phần lưng đường cong nhu mỹ, vòng eo mê người, còn có nơi vểnh cao…

Cổ họng càng lúc càng khô, tim đập cũng như nổi trống, anh khàn giọng nói: “Anh ngàn dặm xa xôi tới thăm em, thế nào cũng nên tặng phần thưởng cho anh chứ? Bảo bối…”

Một lần tắm rửa đến lộn xộn lung tung, rốt cục chờ đến khi trở lại giường, Nghi Hi đã kiệt sức. Hai người đều thay đổi áo tắm màu trắng, cô giống như đứa bé nằm bò trên chân anh, anh thì tận chức tận trách sấy tóc giúp cô.

Làn gió ấm áp thổi phất trên mặt, Nghi Hi cảm thấy rất thư thái, tiếp tục thảo luận đề tài lúc trước cũng không phản cảm chút nào.

Lê Thành Lãng nói: “Anh đã xem những đánh giá đó, bọn họ đối với em quá hà khắc, không cần để ở trong lòng. Nhiều nhất, coi như là kỳ vọng đối với em đi.”

“Vâng, ban đầu em từng để tâm, cẩn thận ngẫm lại cũng không sao cả. Lần này là em vận khí không tốt, nếu bộ phim chiếu lần này là tác phẩm khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất, thì sẽ không thảm như vậy. Cũng tại bọn em trước đó không có chuẩn bị, không dự đoán được thân phận sẽ bại lộ nhanh như vậy. Anh không cần lo lắng, em không sao đâu.”

Lê Thành Lãng dừng một chút, “Thật ra, hôm nay anh tới tìm em, còn có chuyện muốn nói.”

Nghi Hi chớp mắt mấy cái, Lê Thành Lãng nói: “Hôm qua anh gặp Khương đạo diễn, cùng ông ấy xem thành phẩm 《 Phượng hoàng phi thiên 》, cuối cùng hiệu quả bọn anh đều rất hài lòng, hôm nào có thời gian em cũng có thể tới xem.”

“Xong rồi ạ?” Nghi Hi kinh hãi ngồi bật dậy, “Tháng trước em có gọi điện qua hỏi, trợ lý nói với em Khương đạo diễn đang say sưa biên tập, em còn cho rằng phải qua 2 tháng nữa mới có khả năng định ra.”

Cô nói xong lại nghĩ đến một chuyện, “Hiện tại cắt xong, thì theo kịp liên hoan phim Venice rồi! Không phải Khương đạo diễn vốn không phải muốn đánh vào Cannes sao, kết quả không kịp thời gian, bây giờ thật ra có thể đi Venice thử xem!”

Lê Thành Lãng lắc đầu, “Marco Mueller đi rồi, hiện tại chủ tịch của liên hoan phim Venice cũng không còn xem trọng điện ảnh Hoa ngữ, triển vọng giành giải sợ rằng còn không bằng đi Cannes.”

Anh nói cũng có đạo lý, bảy, tám năm trước sở dĩ điện ảnh Trung Quốc mỗi khi đến LHP Venice đều có thu hoạch, đại bộ phận nguyên nhân chính là chủ tịch khi ấy không hề che giấu sự thiên vị với điện ảnh Hoa ngữ.

“Cho nên Khương đạo diễn có tán gẫu cùng anh, nếu đạo diễn Đàm Vệ Đông năm nay không có phim mới, thì sẽ không có ai có thể tranh giành cơ hội tiến cử với ông ấy, lại là có thể phóng rộng tầm mắt một chút.”

Nghi Hi sững sờ, kinh ngạc nhìn Lê Thành Lãng, “Ý tứ của anh là…”

Lê Thành Lãng gật gật đầu, “Khương đạo diễn muốn đánh vào Oscar.”

HẾT CHƯƠNG 108