Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 95

Crystal về sau cũng không nói thêm lời nào, ăn xong bánh ngọt lại đi lấy pudding, Nghi Hi không nhịn được nhắc nhở, “Trẻ con ăn nhiều ngọt không tốt, sẽ đau răng.”

Tiểu công chúa liếc cô một cái, “Giọng điệu của chị giống y như aunt, khó trách dì thương chị như vậy.”

Lúc này Nghi Hi mới phát hiện, tuy rằng cả đêm cô bé đều cười cười, khi con mắt rủ xuống lại mang theo chút u sầu, giống như là có tâm sự gì. Có lòng hỏi thăm một chút, lại cứng rắn nhịn xuống, Nghi Hi thuận tay lấy qua một ly champagne, hơi ngửa cổ uống cạn một hơi.

Trong đại sảnh đổi vũ khúc mới, các tân khách trước sau gia nhập sân nhảy, Tống Chấp cũng đi tới trước mặt Nghi Hi, duỗi tay phải xoay người hướng về phía cô. Nghi Hi đang chuẩn bị tiếp nhận, lại không ngờ Chu Dịch Sâm cũng đi tới đối diện, liền đứng lại bên cạnh Tống Chấp, cũng vươn tay ra hướng về phía cô.

Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, nhưng bất luận là khiêu vũ hay rảnh rỗi nói chuyện đều dừng lại, toàn cố ý hoặc vô ý nhìn sang nơi này. Simon cùng Chu công tử tự nhiên cùng nhau mời cái cô diễn viên đại lục đó khiêu vũ? Hơn nữa Chu công tử rõ ràng là sau khi thấy Simon xoay người mới đi qua, điệu bộ này rõ là đối địch mà!

Nghi Hi không cần quay đầu lại cũng biết trong đại sảnh là tình huống gì, hai người đàn ông âu phục giày da, anh tuấn hào phóng đồng thời cúi người trước mặt cô, chờ đợi cô lựa chọn một trong hai người bọn họ, đây quả thực là tình tiết chỉ có trong phim thần tượng.

Tống Chấp dùng khóe mắt quét xuống Chu Dịch Sâm, cười thật sâu, “Tiểu Hi, em chính là bạn gái anh.”

Chu Dịch Sâm nói khẽ: “Alice, đừng quên em còn thiếu anh một điệu nhảy.”

Anh ta nói là Lễ Giáng Sinh 5 năm trước, nhà họ Thẩm tại Bắc Kinh làm tiệc rượu, Nghi Hi vốn muốn cùng anh ta khiêu vũ, cuối cùng lại thả bồ câu của anh ta.

Nếu như có thể, cô thật sự nghĩ lại đi một lần thôi, cô không thể cự từ chối Tống Chấp, dù sao giống như anh ấy nói, tối nay cô là bạn gái của anh ấy. Nhưng trước công chúng từ chối Chu công tử, không cần đoán cũng biết ngày mai thanh danh của cô ở trong giới sẽ kêu như thế nào, Nghi Hi một chút cũng không hi vọng paparazzi điên cuồng Hồng Kông đưa ánh mắt khóa chặt trên người cô, sau đó đào sâu tổ tông mười tám đời nhà cô.

Đang lúc giao chiến, Crystal nhấc mép váy uốn gối thi lễ, để tay đặt vào lòng bàn tay Tống Chấp, “Hai chúng ta nhảy cùng nhau có được không ạ? Simon Song, em rất thích phim của anh.”

Tống Chấp có chút kinh ngạc, nhưng tiểu công chúa cười quá ngọt ngào, anh đương nhiên không thể từ chối, nói tiếng “Vinh hạnh của anh” liền đỡ eo cô bé.

Cứ như vậy, Nghi Hi cũng chỉ có thể nhảy cùng Chu Dịch Sâm, sau khi hai người tiến vào sân nhảy, Nghi Hi nhìn Chu Dịch Sâm mỉm cười, hạ giọng nói: “Anh làm cái gì vậy, đang cố ý dọa dẫm tôi sao?”

“Anh dọa em cái gì?”

“Chuyện anh vừa làm kia, chẳng lẽ không phải muốn cho mọi người hiểu lầm quan hệ của chúng ta? Trước tôi đã nói rõ ràng, tôi chỉ muốn yên tĩnh ở tại Hồng Kông quay cho xong phim, anh không cần trêu ghẹo gây ra scandal tình ái cho tôi.”

“Quan hệ của chúng ta… Nếu em sợ mọi người hiểu lầm, có thể đi giải thích mà. Nói cho người khác biết em là em gái nuôi của anh, không được sao? À, còn phải nói rõ ràng, chúng ta là anh em được hai bên gia đình cho phép, không phải kiểu em gái nuôi cùng anh lên giường…”

“Chu Dịch Sâm!”

Nghi Hi trợn mắt nhìn, trên mặt gã đàn ông vẫn là nụ cười uể oải, chỉ là mơ hồ hiện ra chút lạnh lẽo. Nghi Hi không đoán được anh ta sẽ nói với mình như vậy, tuy rằng mấy năm nay gặp mặt không nhiều, nhưng trong lòng cô luôn luôn coi anh ta là người anh người bạn chơi cùng thuở nhỏ, sao anh ta có thể trêu đùa đến trên người em gái mình!

Chu Dịch Sâm ghé sát vào chút, thái độ thân mật như đang nói hộ lời nói, “Bảo bối đừng trừng anh, muốn tức giận cũng là anh tức giận. Thành thật mà nói, anh thật sự rất không thích cách làm hiện tại của em, cứ hận không thể thanh minh quan hệ của chúng ta như vậy sao? Ngay cả ba anh muốn gặp em một lần, cũng khó khăn như vậy. Em không thấy mình có chút quái gở ư?”

Nghi Hi bỗng nhiên buông anh ta ra, cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những người chung quanh, nâng váy lên rời khỏi sân nhảy. Chu Dịch Sâm không hề đuổi theo, cô đứng ở cái bàn bên cạnh lại cầm lấy ly champagne, uống một hớp lớn thật nhanh.

Cô biết, mỗi lần gặp phải trường hợp có liên quan đến quá khứ này, mình chung quy là không dễ dàng để khống chế được. Vẻ mặt ác liệt của Chu Dịch Sâm còn hiển hiện ngay trước mắt, Nghi Hi lại phát hiện bản thân căn bản là không định đi phản bác. Sự kiên trì của cô không cần thiết phải nói với anh ta, quan hệ giữa cô và cha nuôi cũng không cần anh ta tới đánh giá, tên công tử quần là áo lượt chỉ có thể dựa vào uy danh của bậc cha chú không có tư cách tới để giáo huấn cô!

Tống Chấp chẳng biết lúc nào đi tới đối diện, lông mày cau chặt, “Em có thấy Crystal không?”

“Sao thế?” Nghi Hi hỏi.

“Cô bé nói đi nhà vệ sinh một chuyến, nhưng mười mấy phút còn chưa trở lại, anh có chút lo lắng…”

Ở trong vũ hội biến mất mười mấy phút không phải chuyện gì lớn, nhưng Nghi Hi nghĩ đến trước đó cảm xúc của con bé không phù hợp lắm, tới cùng không yên lòng. Đi tìm một vòng ở nhà vệ sinh và vườn hoa, kinh ngạc phát hiện tự nhiên đều không có ai, cô lại để Tống Chấp đi tìm Chu Dịch Sâm, hai người cùng nhau nghe ngóng Phùng Hạc Đức xem có phải Crystal đang ở cùng một chỗ với Phùng tiểu thư hay không, kết quả là không có.

Rốt cục mọi người cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, suốt 40 phút, bọn họ không tìm được Crystal cô bé cũng không xuất hiện.

Nghi Hi tâm phiền ý loạn, đưa lưng về phía Chu Dịch Sâm, ngay cả chủ ngữ cũng không mang, hỏi một cách cứng nhắc: “Hôm nay con bé không vui vẻ sao?”

Chu Dịch Sâm trầm mặc phút chốc, “Ừ.”

“Vì sao?”

“Nó cãi nhau với người trong nhà, bảo anh dẫn nó đi chơi, cho nên…”

Nghi Hi tức giận nói: “Sao anh không trông chừng con bé cho tốt!”

Thiếu nữ đang ở thời kỳ trưởng thành này, ai biết được xúc động lên sẽ làm việc gì, thật không biết người hầu ở cạnh con bé đang làm cái gì, lại có thể đem tiểu thư cáu kỉnh giao cho anh ta, tuyệt đối sẽ đem tình huống làm cho càng hỏng bét hơn!

Tống Chấp an ủi vỗ vai cô, Nghi Hi nói: “Hơn phân nửa là con bé đã đi, để mấy người ở đây coi chừng, còn lại ra ngoài tìm đi. Simon, anh không cần đi, em lo rằng ngày mai em không thể đúng giờ tới đoàn phim, đến lúc đó giúp em giải thích với đạo diễn một chút, cảm ơn!”

Tống Chấp còn muốn nói cái gì, Nghi Hi lại không cho từ chối cáo từ, bên ngoài gió lạnh thấu xương, cô kéo khóa chiếc áo màu đen đang khoác ngoài, giẫm lên đôi giày cao gót mười mấy phân đi lên con đường chính giữa vườn hoa. Chu Dịch Sâm lái xe đến bên cạnh, Nghi Hi dừng lại, Chu Dịch Sâm cũng không có ý tứ mời cô lên xe, “Chúng ta tách ra tìm, có tin tức gọi điện thoại cho anh. À, em không có số của anh, hỏi Simon đi, anh ta hẳn là có.”

Chu Dịch Sâm lái xe đi mất, Nghi Hi đứng tại chỗ mấy phút, buồn bực che trán. Hiện tại cô thật sự hối hận, ngay từ đầu không nên đến cái party này, như thế sẽ không nhìn thấy anh ta, cũng sẽ không phải đi tìm thiếu nữ tùy hứng giữa đêm tối ở đây!

Hồng Kông nhiều nơi như vậy, rốt cuộc cô bé sẽ đi đâu!

Ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía bên trái cửa lớn, vẻ mặt Nghi Hi thay đổi, một phen bắt được người bảo vệ, “Có xe không? Lấy xe đưa tôi một chút!”

Hai mươi phút sau, Nghi Hi đứng trước một toà nhà cao cấp, cô đã ở 8 năm tại căn nhà này, từ khi sinh ra đến lúc rời đi, cuộc sống ban đầu đều trải qua tại đây.

Lần này nghe nói cô tới Hồng Kông quay phim, Vương An Huệ liền nhanh chóng chuyển chìa khóa cho cô, nói có rảnh có thể trở về nhìn xem. Nhưng Nghi Hi nói không dậy nổi hứng thú, vả lại mỗi ngày thông cáo đầy như vậy, hồi tưởng chuyện cũ không hợp với cô.

Dùng chìa khóa mở cửa lớn, Nghi Hi thuận theo cổng vòm đi vào, trong phòng khách có ánh sáng màu cam, cô ung dung thản nhiên, cho đến khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé đó ở ở trên ghế sofa, mới thở phào một hơi.

Crystal ngẩng đầu, dụi dụi mắt, “Sao chị tới đây?”

Nghi Hi để túi xách cùng chìa khóa xuống, “Không tìm thấy em, mọi người đều rất gấp gáp. Lần sau không nên tùy tiện chơi trò mất tích.”

“Làm sao chị biết em sẽ ở chỗ này?”

Làm sao biết ư? Nghi Hi cũng không rõ, có lẽ đây chính là tâm linh cảm ứng giữa chị em đi, dù sao khi cô đi ra khỏi cổng, nơi đầu tiên nghĩ đến chính là nơi này.

Crystal nói: “Tiệc rượu kết thúc, anh Dịch Sâm sẽ đưa em về, em không muốn về. Em không có chạy loạn, nơi này cũng là trong nhà mà, em sẽ không có chuyện gì.”

“Căn nhà này sắp 10 năm không có người ở, ai biết có giấu gì? Còn không bằng ở tại khách sạn an toàn hơn một chút.”

“Nghe nói chị về Hồng Kông, aunt liền cho người quét dọn qua nơi này, chị không phát hiện nơi nơi đều rất sạch sẽ sao? Có lúc em thật sự ghen tị, aunt dì ấy quá thương chị.”

Nghi Hi không nói gì, Crystal nghiêng đầu chăm chú nhìn cô thật lâu sau, nói: “Alice, vì sao chị muốn làm diễn viên?”

Nghi Hi sửng sốt, cô bé nói: “Chẳng lẽ chị không thấy, áp lực như vậy rất lớn sao? Bất luận chị làm cái gì, vĩnh viễn thua kém quầng sáng kia một thế hệ, đổi lại là em nhất định không chịu nổi. Sau này em muốn chọn một lĩnh vực không có ba mẹ nhúng tay, bắt đầu lại từ đầu sự nghiệp của bản thân, không cần làm con gái ai.”

Nghi Hi cười cười, “Vậy rất tốt.”

Trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên mặt hai người, Crystal kéo qua một chiếc gối đầu ôm lấy, bỗng nhiên nói: “Em là cãi nhau với mẹ.”

Nghi Hi: “À.”

“Rất nhiều khi, em đều cảm thấy mẹ không thể hiểu em, mẹ không biết em thích cái gì, còn luôn bắt ép em đi làm những chuyện em không muốn làm. Hơn nữa mẹ cũng không thích nghe người khác giải thích, bản thân đã định nghĩa thì sẽ không cho phép phủ định, bạo quân chuyên quyền độc đoán!”

Nghi Hi trầm mặc một lát, “Hiện tại chị đã xác định, em thật sự chỉ có 13 tuổi.”

Cô bé thời kỳ trưởng thành này đang oán hận, mâu thuẫn nhỏ với cha mẹ, cô nghe vào trong tai chỉ thấy buồn cười. Trói buộc em ấy quá đáng sao? Nhưng lúc cô còn nhỏ, cái người đó căn bản là không muốn quan tâm cô.

Crystal có điều ngộ ra, “Hai người có mâu thuẫn sao? Chị hận bà? Giống như đứa trẻ trong phim, cũng hận mẹ ly hôn như thế, cho nên mấy năm nay chị mới gần như không giao tiếp với chúng em, cho nên chị mới giấu diếm thân phận xuất đạo?”

Nghi Hi có phần mất bình tĩnh, “Crystal, việc này không liên quan đến em.”

“Em biết, hẳn là chị cũng không thích em, nhưng em rất thích chị. Có lần anh Dịch Sâm tán gẫu nhắc đến chị, nói chị cái gì cũng tốt, chỉ là có chút quái gở ra vẻ, em lại không nghĩ như vậy. Giấu diếm thân phận xuất đạo, dựa vào thực lực của chính mình gầy dựng được một vùng trời, quá ngầu rồi! Chú Chu cũng khen chị lợi hại! Cho nên sau này nếu anh ấy nói lời gì khó nghe với chị, chị đừng bận tâm đến anh ấy, em thấy anh ấy chính là đang ghen tị. Chính mình không có bản lãnh và dũng khí đó, chỉ có thể dựa vào danh hiệu Chu công tử lưu lạc giang hồ, thế là liền tới nói lời cay nghiệt với chị, không có tiền đồ.”

Nghi Hi cảm thấy, tư tưởng của con bé này thật là kỳ diệu, có lúc rất ấu trĩ, có lúc lại rất thành thục. Chu Dịch Sâm nếu bản thân bị cô bé tổn hại một trận như vậy, không chừng sẽ ảo não lắm!

Nghi Hi than nhẹ một tiếng, “Chị không phải không thích em, chỉ là quan hệ của chúng ta có phần đặc biệt, thời gian chung sống lại không nhiều, cho nên chị không biết nên dùng thái độ gì tới đối mặt với em. Nhưng Crystal, bất luận là ai cũng sẽ không thay đổi được sự thật, em là em gái chị, chị cũng thật lòng xem em như em gái.”

Hai người nhìn nhau cười, đang lúc sự thân thiết của chị em chân chính sinh ra. Chuông cửa cũng vào lúc này vang lên, Crystal hỏi: “Người đón em tới sao?”

“Chị chưa nói với ai là em ở đây, chẳng lẽ là Chu Dịch Sâm bọn họ cũng phản ứng kịp?”

Hai chị em cùng nhau đi đến cổng vòm, Nghi Hi mở cửa, lúc thấy được người bên ngoài thì sững sờ.

Crystal kinh hỉ nói: “Chú Lê, sao chú tới đây?”

Lê Thành Lãng mặc áo gió màu xám, hai tay đút túi đứng ở cạnh cửa, anh nhìn Crystal cười cười, tầm mắt rơi xuống trên người Nghi Hi trên người.

Nghi Hi vừa thấy tầm mắt anh, vô ý thức liền muốn bổ nhào vào trong lòng anh. Chẳng qua 1 giây sau cô liền ý thức được hiện tại là tình huống gì, nháy mắt mấy cái, học em gái lộ ra nụ cười thận trọng, “Chào chú Lê, chú là tới đón chúng cháu sao?”

HẾT CHƯƠNG 95