Năm đó cô cũng cho rằng em trai quá ương bướng, mỗi khi cậu nhóc quậy tới mức vượt quá sức chịu đựng, cô đều không kiên nhẫn mà quát thằng bé.
Để rồi sau này ngày nào cũng phải nhớ nhung cậu nhóc nghịch ngợm này. Những lúc như vậy, cô lại ước ao, giá như thời gian có thể quay trở lại, nhất định cô sẽ đối xử thật tốt với thằng bé, hiến dâng cho cậu tất cả những gì cô có thể.
Cô sẽ xem cậu nhóc thành vật quý báu nhất, để cậu được vui vẻ hạnh phúc mà trưởng thành.
Đồng Tiểu Tùng có vẻ ngoài vừa đáng yêu lại mềm mại, là một cậu nhóc rất xinh trai.
Thật ra ba mẹ của Đồng Nghiên vốn đã có ngoại hình không tồi, vậy nên hai chị em cũng vô cùng bắt mắt. Đồng Tiểu Tùng thì giống mẹ, còn Đồng Nghiên thì lại giống ba hơn.
“Chị, em thích chị.” Đồng Tiểu Tùng ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô: “Chị nói có lý hơn mẹ nhiều lắm.”
“Mẹ rất thương em đó. Em lại còn nói mẹ như vậy à. Mỗi lần có đồ ăn gì ngon em có phải là đứa được ăn nhiều nhất không? Rồi quần áo năm nào cũng là ưu tiên may cho em trước mà?”
Đồng Nghiên ngắt mũi cậu một cái: “Nhóc con không có lương tâm. Có phúc mà không biết hưởng nữa.”
Đồng Tiểu Tùng tủi thân nói: “Mẹ rất thương em, em biết chứ. Nhưng mà mẹ toàn chưa hỏi nguyên do đã mắng em rồi.”
“Cái vấn đề này thì… Chị sẽ nói lại với mẹ sau. Sau này chúng ta sẽ hỏi chuyện cho rõ ràng, sẽ không tùy tiện mắng em nữa đâu. Chỉ là nếu như lần sau em muốn ra ngoài, thì không được chẳng nói chẳng rằng với ai mà tự tiện chạy lung tung nữa. Em phải báo lại với mọi người là em muốn đi đâu được không?”
Hai chị em giao hẹn xong, Đồng Nghiên liền đi lấy quần áo khác thay cho Đồng Tiểu Tùng. Cậu nhóc không ngồi yên được bao lâu, thì đã chạy vào trong thôn chơi tiếp rồi.
Tuy nhiên cậu cũng không quên lời hứa với Đồng Nghiên. Trước khi ra khỏi cửa, cậu cũng đã nói với Diêu Kim Mai rồi mới đi.
“Thằng nhóc này, sao tự nhiên hôm nay lại ngoan thế?”