Sở Ngu thở dài, đưa tay sờ sờ đầu em trai, mũi thằng bé chua xót, hốc mắt nho nhỏ trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, ngay sau đó nhóc lại nghe được giọng nữ quen thuộc kia nói với mình: "Tránh xa chị một chút, trên người em quá bẩn."
Sở Nhị Đản: ...
"Hu.... Ô ô ô...."
Sở Ngu bị tiếng khóc bất thình lình này làm cho hoảng sợ, xách cổ áo thằng bé bên cạnh trực tiếp ném vào trong ngực anh trai Sở, vội vàng nói: "Mau, để cho nó ngừng khóc đi."
Trong lòng Sở Giang Sơn vừa mới dâng lên một chút cảm thương, cứ như vậy bị "gánh nặng" từ cuộc sống rơi vào trong ngực cắt đứt. Anh ấy có chút không biết nói gì nhìn cô đang nhăn mày, cuối cùng bị da mặt dày của cô đánh bại, thật cẩn thận ôm lấy em trai trong ngực, vụng về dỗ dành.
Cũng may bạn nhỏ Sở Nhị Đản hiểu chuyện dễ dỗ dành, chỉ chốc lát sau liền nghẹn lại ngừng khóc, một lớn một nhỏ hai khuôn mặt quay lại nhìn Sở Ngu, giống như là đang chờ thủ trưởng chỉ thị bước tiếp theo.
Sở Ngu cũng không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, nhét túi vải nhỏ từ trong gối ra vào trong ngực anh trai Sở , sau đó chỉ huy hai người đem toàn bộ đồ đạc chuyển về phòng mình. Đợi đến khi hai người dọn xong chuyến cuối cùng, cô cũng từ trong phòng đi ra.
Triệu Tú Liên lúc này đã từ trên mặt đất đứng lên, ôm hai đứa con thành thật ngồi trên băng ghế, nhìn thấy Sở Ngu đi ra thì sợ tới mức run rẩy, cánh tay căng thẳng, ôm đứa nhỏ trong ngực càng chặt.
"Vào đi." Nói ra hai chữ, Sở Ngu lại đi vào trong phòng.
Triệu Tú Liên nghe được câu này, cắn răng, đem hai đứa nhỏ đặt trên mặt đất dặn dò hai câu rồi đi theo cô vào trong phòng.
Từ lúc đầu bước vào cửa, mụ ta theo bản năng nhìn về phía giường, tuy rằng vừa rồi nhìn thấy hai anh em nhà kia di chuyển đồ đạc đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với ngăn tủ trống rỗng cùng mấy cái gối đầu bị lật lộn xộn, Triệu Tú Liên vẫn không thể tránh khỏi sinh ra một loại cảm giác đau lòng mãnh liệt.