Triệu Tú Liên còn chưa kịp cao hứng đã nghe cô nói: "Đem tiền mẹ tôi để lại trả cho chúng tôi, hôm nay việc này coi như xong."
Triệu Tú Liên thiếu chút nữa đã xông lên, trong lúc nhất thời ngay cả đau tay cũng không quan tâm, thét chói tai nói: "Dựa vào cái gì! Mày mơ tưởng à! Con tiện nhân...."
Sở Ngu sắc mặt trầm lại, bản thân cô bởi vì nguyên nhân tinh thần nên tính tình tương đối nóng nảy, ghét nhất là thanh âm ầm ĩ quá lớn, mọi người xung quanh đều biết thói quen của cô, không ai dám ở trước cô lớn tiếng như vây. Triệu Tú Liên hôm nay hết lần này đến lần khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, xem như hoàn toàn hao hết kiên nhẫn của cô rồi.
Cô vươn tay đè lại một huyệt vị trên người Triệu Tú Liên, thân thể Triệu Tú Liên đột nhiên căng thẳng, cảm giác vừa tê vừa đau từ vị trí bị đè chậm rãi lan tràn đến toàn thân, chắc khoảng mười giây sau, Sở Ngu buông tay, biểu tình lạnh lùng: "Tiền bà để ở đâu?"
Thân thể Triệu Tú Liên run rẩy, lần này cũng không mắng nhiếc cô nữa, chỉ là rũ mắt không nói một lời, làm như đã hạ quyết tâm không chịu nói.
"Chị, chị, em biết." Sở Nhị Đản không nghe lời anh trai nói phải trở về phòng, mà vụиɠ ŧяộʍ ghé vào cửa sổ chính phòng nhìn tình hình bên trong, lúc này nghe được vấn đề của Sở Ngu vội vàng nhảy ra: "Trước kia em có nhìn thấy, bà ta giấu một cái bình lớn vào trong tủ khóa kia, còn có một cái túi vải nhỏ giấu vào trong gối đầu."
Triệu Tú Liên mạnh mẽ ngẩng đầu, mụ ta không thể tin được, rõ ràng lúc mụ ta giấu đồ đều không có ai ở nhà, thằng nhóc này làm sao mà biết được.
Sở Ngu nhìn bộ dáng này của mụ ta, trên cơ bản xác định những điều thằng bé nói không sai.
Cô ngược lại có chút ngoài ý muốn, em trai này của nguyên chủ nhìn vừa nhút nhát vừa yếu ớt, không nghĩ tới còn rất biết để ý. Thật không nghĩ tới, Triệu Tú Liên đem tiền trong nhà giấu kĩ như vậy, lúc giấu đồ khẳng định vạn phần cẩn thận, vậy mà có thể bị thằng bé phát hiện ra.