Mợ Đường làm sao có thể nhận được, hai người từ chối một phen, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.
Xe lửa màu xanh lá cây kiểu cũ bấm còi xe đi tới, trong xe có mùi hôi thối, may mắn Lâm Vãn Thanh ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ, cô ăn hộp cơm tàu hỏa, nhàn rỗi không có việc gì làm, thuận tiện thu dọn giày và đệm giày mà mợ Đường và mợ hai chuẩn bị cho cô.
Cố Hoài An ngồi đối diện, từ khi ăn cơm trưa xong, anh luôn dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt ngủ một giấc.
Lâm Vãn Thanh bận rộn như một con chuột đồng, thật vất vả mới xong việc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Hoài An tài sắc vẹn toàn đang ngồi đối diện.
Chậc, vé cơm dài hạn thật sự không còn gì để nói, không phải quanh năm anh đều ở bộ đội dẫn binh hay sao, sao da dẻ lại có thể tốt được như vậy, còn có hàng lông mi cũng giống như cái quạt nhỏ vừa dài vừa dày nữa, từng sợi từng sợi lông mi trông thật rõ nét, thật đúng là làm cho người ta muốn nhìn ngắm mãi không thôi.
Ngay khi Lâm Vãn Thanh nhìn anh không chớp mắt, Cố Hoài An ngồi đối diện đột nhiên mở mắt ra.
Lâm Vãn Thanh: “.........”
Rất nhanh đã vào ban đêm, hành khách trên tàu đều nghiêng về phía chỗ ngồi mà ngủ gật, Lâm Vãn Thanh cũng ngủ say.
Xe lửa màu xanh lá cây thường xuyên đi vào đường hầm, ban đêm của mùa hè có hơi lạnh, xe lửa chạy nhanh trong đường hầm, lúc sáng lúc tối, gió lạnh ngoài cửa sổ đua nhau chui vào cửa sổ, Lâm Vãn Thanh bị gió lạnh thổi khẽ nhíu mày.
Cố Hoài An ở trong bộ đội ban đêm nên đã quen ngủ muộn, trong xe lúc sáng lúc tối, đôi mắt anh đen lấp lánh như những ngôi sao trên trời, anh cởϊ áσ khoác của mình ra, sau đó khoác lên người Lâm Vãn Thanh.
Có lẽ là cảm nhận được sự ấm áp thoải mái, Lâm Vãn Thanh giống như con mèo con làm nũng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cọ xát vài cái trên tay người đàn ông, sau đó xoay người tiếp tục ngủ say.
Cố Hoài An nhếch môi rồi lại trở về chỗ ngồi.