70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 34

An Khê mở to đôi mắt nghi ngờ, âm thầm suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra: "Tôi nhớ anh rồi, anh là em trai của chị Bội Hà. Trùng hợp thật! Không ngờ lại gặp anh ở đây, chị Bội Hà có khỏe không?"

"Chị gái của tôi rất khỏe, nhưng vẫn luôn nhắc đến cô, trước khi tôi đến thôn Tam Thủy, chị ấy đã bảo tôi cầm theo rất nhiều đồ đến cho cô, nếu cô rảnh thì đến chỗ tôi lấy về, xem như tôi trả ơn."

Thiệu Bạch Hàng cảm thấy cô gái trước mắt rất kỳ lạ, cho tới bây giờ anh ấy vẫn không tin, bệnh của ba mình được cô gái trẻ này chữa khỏi.

Anh ấy nhớ đến những lời chọc ghẹo sau đó của chị gái mình, thấy hơi rầu, nhưng thật sự anh ấy không phải không chấp nhận, chị gái của anh ấy có mắt nhìn người rất bén. Chỉ không ngờ là cuộc sống của cô ở thôn Tam Thủy, lại không suôn sẻ như thế.

Đáy lòng An Khê chảy ra một dòng nước ấm, cô không ngờ người chỉ có duyên gặp vài lần lại nhớ kỹ mình như thế. Cho dù trước đây cô đã chữa bệnh cho cha của đối phương, nhưng họ đã thanh toán hết tiền chữa bệnh rồi, tiền trao cháo múc như thỏa thuận của hai bên kết thúc, họ cũng chẳng còn nợ cô cái gì nữa: "Tôi rất vui, khi chị Bội Hà vẫn còn nhớ đến tôi. Nhưng mấy cái đồ kia, tôi không cần đâu, anh cứ mang về đi! Ở nhà tôi cũng có rất nhiều."

Đầu năm, vật tư rất khan hiếm, nhà ai có xíu đồ cũng phải giấu đi, người hào phóng như Thiệu Bội Hà ít lắm.

"Cô không lấy, còn bảo tôi cầm về hết như vậy, chị gái sẽ đánh tôi đấy." Anh ấy cười cười.

An Khê cũng cười, nỗi muộn phiền chôn trong lòng mấy ngày qua cũng đã xua tan đi một xíu.

Giang Triều còn nghĩ sẽ phải nghỉ ngơi ở đây một lúc, ai dè chưa đến một tiếng đồng hồ đã bị gọi rời đi. Lúc anh đẩy cửa phòng ra ngoài, ánh sáng mặt trời cũng chói lóa hơn trong phòng, Giang Triều híp mắt lại một lúc mới có thể điều tiết được.

Đập vào mắt anh là hình ảnh An Khê đang đứng cách đó không xa nói nói cười cười với một người khác, Giang Triều từng gặp người này, anh ấy là thư ký của chính quyền huyện và còn là con trai của huyện trưởng. Anh nhẹ híp mắt, tay siết chặt khung cửa.

"An Khê." Nghe giọng nói quen thuộc, An Khê vội vàng xoay người đã thấy Giang Triều dựa lên cửa nhìn chằm chằm vào cô. An Khê bị ánh mắt nóng rực đó nhìn đến mức mặt cũng ửng hồng: "Giang Triều, anh không sao chứ!"

"Anh Giang Triều, anh không sao chứ!" Giọng nói cùng vang lên với lời của An Khê, nhưng nó lại to hơn và phát ra từ sau lưng cô. Cơ thể An Khê run lên, một cái bóng chạy vụt qua cô đến gần Giang Triều. Thì ra vừa rồi Giang Triều không nhìn cô, gương mặt ửng đỏ của An Khê cũng biến mất và tái nhợt đi.

Hai tay của người kia định kéo cánh tay của Giang Triều lại bị anh khéo léo tránh sang bên cạnh. Gương mặt của Giang Thúy Thúy hơi cứng lại, nhưng vẫn nhanh chóng trở lại bình thường: "Anh Giang Triều, em nghe Tiểu Mai nói mới biết anh xảy ra chuyện, bọn em lo lắng cho anh lắm, cũng may là không sao nếu không bọn... Em không biết làm sao nữa."

Giang Thúy Thúy âm thầm thất vọng, cô ta chỉ muốn giải quyết cái cục u An Khê này, không ngờ lại gán ghép cô ta với anh Giang Triều, con quỷ cái.

Lúc An Khê thấy Giang Thúy Thúy, ánh mắt cũng lóe lên sự chán ghét rồi biến mất, cô nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình, trước khi rời đi còn hít một hơi thật sâu, ném một quả bom vào cho hai người kia: "Giang Triều, đúng lúc có một đồng chí hỏi em khi nào chúng ta kết hôn, em không biết trả lời thế nào, đành nghe theo anh vậy." Nói xong, cô không đợi anh đáp lại, vội vã chạy ra ngoài.

Nhiệt độ ấm ở bên ngoài rất hợp ý người, bước chân của An Khê cũng chậm lại. Đáy lòng cô có hơi hỗn loạn, cô vừa sung sướиɠ khi trả thù được kẻ thù không đội trời chung của mình, cô muốn để Giang Thúy Thúy cảm nhận người đàn ông mình yêu thương nhất cưới người phụ nữ khác. Một mặt khác, cô không xác định tương lai của mình ra sao, cho tới giờ cô vẫn không nghĩ đến chuyện dùng màn kịch tính rồi đưa phần đời còn lại cho người khác.

Cô biết Giang Triều là một người đàn ông đáng tin, dù anh không yêu cô cũng sẽ tôn trọng cô. Nhưng mà người ta hay nói, dù tình cảm sâu đậm đến đâu cũng vì cơm áo gạo tiền, cân gạo lạng mắm nhỏ nhặt cũng sẽ làm giảm xuống. Cô tự an ủi bản thân mình, nhưng đáy lòng vẫn có chút khó chịu.

Cô nào biết chỉ một câu nói của mình, mặt đất bình yên trước giờ đã nổi lên sấm chớp, Giang Triều hoảng sợ không biết làm sao đến khi hồn về xác, anh mới tự lẩm bẩm: "Nếu tôi không nghe nhầm, thì vừa nãy An Khê nói sẽ kết hôn với tôi đúng không?"

"Anh Giang Triều, anh không được lấy cô ta, An Khê là một phụ nữ đầy mưu mô, cô ta nói muốn gả cho anh chỉ là lợi dụng anh thôi, anh cưới cô ta rồi sẽ hối hận đấy, chắc chắn luôn."

"Cô ấy ra sao tôi cũng kệ, tôi chỉ cần biết bản thân yêu cô ấy đủ rồi. Nếu cô không muốn mối quan hệ của chúng ta rạn nứt, thì cảm phiền cô sau này phải lịch sự với An Khê một chút." Giang Triều nhướng mày, anh đã cảm nhận được khi Giang Thúy Thúy năm lần bảy lượt tính kế hại An Khê. Dù gì hai người cùng nhau lớn lên, nên anh không tiện nói, nhưng hạt giống phản cảm đã gieo xuống rồi khó nhổ.

Giang Triều nói dứt lời, lập tức đi vòng qua Giang Thúy Thúy rồi bước nhanh ra ngoài, lúc đi ngang qua Thiệu Bạch Hàng, anh dừng bước rồi gấp gáp bước khỏi cửa chính.

Tại nơi Giang Triều không nhìn thấy, gương mặt Giang Thúy Thúy đã méo xệch, rõ ràng cô ta đã cố gắng thay đổi những chuyện xảy ra trong mơ nhưng vì sao quanh qua quẩn lại cũng vòng lại chỗ cũ, mọi chuyện lại đâu vào đó. Giang Thúy Thúy nắm chặt bàn tay lại, cô ta có một cảm giác thôi thúc nói hết những chuyện tốt mà An Khê đã làm trong mơ ra, chỉ là cuối cùng toàn bộ suy nghĩ đó đã bị cô ta nén lại.