Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 90: Gặp gỡ thái tử

Xe ngựa của Lý thị tiến tới chùa Phật Đài nằm ở trên núi, có rất nhiều quý bà quý cô tới đây dâng hương, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Lý thị và con dâu con gái tiến vào phật đường bái lạy cầu cho gia đạo bình an, sau đó lại đi sang khu vực cúng dường.

“Là bà Lý đó sao? Lâu quá mới gặp bà.” Một giọng nữ vang lên.

Đám người của Lý thị đồng loạt quay lại thì thấy là Ngô thị, vợ của thượng thư Tôn Chính cũng đi cùng các con dâu của bà ấy đến chùa cúng dường.

Ngô thị và các con dâu của bà ấy cúi người chào hỏi, Lý thị khẽ gật đầu đáp lễ.

“Tôi vẫn luôn tìm cơ hội đến chúc mừng cậu Chính đậu giải nguyên mà không được đấy, các con của bà đều là nhân tài xuất chúng, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Không ai không thích nghe người khác khen ngợi, Lý thị cũng thể, bà mỉm cười đáp: “Nó vẫn còn học hỏi các anh của nó nhiều lắm.”

Ngô thị lại tiếp tục tâng bốc, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, một lúc sau Ngô thị đột nhiên hỏi: “Cậu Chính vẫn chưa có hôn phối, tính ra năm nay cậu ấy đã mười tám, như thế cũng coi như trễ rồi đấy.”

Một đứa con dâu của bà ấy tiến lên, nói: “Con nghe nói cậu ấy đã có phu thị rồi.”

“Câm miệng, chỗ này đến lượt ngươi lên tiếng sao?” Ngô thị quát con dâu.

Sau đó bà ấy cười nói với Lý thị: “Bà Lý đừng trách, đứa con dâu này của tôi không được khôn lanh như người ta, phu thị hay vợ lẽ gì đó tính ra đều là kẻ ở trong nhà, đàn ông mà, ham thích của lạ cũng là chuyện thường tình, sau này cậu Chính đỗ cao làm quan to phải cưới con quan mới xứng lứa vừa đôi chứ.”

Trương Ai Thống đứng đối diện nghe rõ từng câu từng chữ Ngô thị nói, đầu cúi thấp xuống, cổ họng lại bắt đầu nghèn nghẹn, Lý thị liếc nhìn cậu một cái rồi nói: “Bà nói không sai, tính ra con ta vẫn chưa làm lễ nên cũng không thể nói là có phu thị, nếu bà thượng thư thấy có cô gái nào phù hợp nhớ đến nhắc ta xem xét nhé.”

Ngô thị vội vàng đồng ý, hai người lại tiếp tục cười nói vui vẻ, con dâu của Ngô thị và Lý thị cũng bắt chuyện với nhau, chỉ có một mình cậu đứng đó không ai ngó ngàng tới.

Cũng đúng thôi, Lý thị không lên tiếng, nhóm quý phụ đó làm sao biết cậu cũng là con dâu của bà, mà chính bà cũng phủ nhận thân phận của cậu rồi còn gì.

Đang đứng bơ vơ một mình, đột nhiên bả vai của cậu bị người ta vỗ nhẹ, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Lê Hoài Thư đang đứng bên cạnh mình.1

“Anh ra xe ngựa chờ đi.”

Trương Ai Thống nhìn về phía Lý thị, lúc này bà vẫn đang bàn với Ngô thị xem con gái nhà nào tốt, không hề để ý đến cậu.

“Vâng, tôi đi ngay.”

Trương Ai Thống xoay người đi xuống chân núi chỗ xe ngựa đang đỗ, lúc này xung quanh không có ai, hốc mắt của cậu đỏ hoe sau đó cơn uất ức ập tới, cậu bật khóc nức nở.

“Cha ơi, đằng kia có anh trai đang khóc nhè kìa.”

Ở cách đó không xa, một bé trai níu lấy tay áo của một thanh niên chỉ về phía Trương Ai Thống.

Người nọ nhìn theo hướng chỉ tay của con trai, sau đó lập tức đứng hình.

Sống tại phủ thừa tướng hơn nữa năm, bởi vì được Lê Dương Chính chăm sóc yêu thương hết mực cho nên cơ thể của Trương Ai Thống phát triển rất tốt, bắt đầu có da có thịt, mặt mày cũng đầy đặn hơn, ngũ quan hiện rõ vẻ thanh tú đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to tròn khiến người ta vừa gặp đã thương.

Mà Trần Minh Triết, thái tử đương triều đúng là đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhìn khuôn mặt non nớt thuần khiết kia bị bao phủ bởi nước mắt, không hiểu sao trái tim trong l*иg ngực lại điên cuồng đập loạn.

“Cha…” Đứa bé trai thấy hắn ta không để ý tới mình bèn lay tay áo của hắn vài cái.

Trần Minh Triết giật mình tỉnh táo, sau đó cầm lấy món đồ chơi bằng gỗ trên tay con trai rồi nói: “Cha mượn đồ chơi của con một chút, bây giờ con đi tìm mẹ đi.”

Mặc dù bất mãn vì đồ chơi bị cướp nhưng bé trai vẫn ngoan ngoãn chạy đi tìm mẹ, còn Trần Minh Triết thì tiến tới chỗ của Trương Ai Thống.

“Sao ngươi lại khóc? Có kẻ bắt nạt ngươi à?”

Trương Ai Thống thấy có người tới vội vàng lau nước mắt, đang định trốn vào trong xe ngựa thì cánh tay đã bị Trần Minh Triết giữ lại.

“Đừng sợ, ta chỉ thấy ngươi khóc nên đến hỏi chuyện thôi, không có ý xấu.”

Trương Ai Thống vùng cánh tay ra, cúi đầu nói: “Tôi không sao, cảm tạ công tử quan tâm.”

Thấy Trương Ai Thống vẫn trốn tránh mình, Trần Minh Triết cũng không ép buộc mà đưa khối gỗ cho cậu, nói: “Đây là đồ chơi do bọn thương buôn phương Tây bán, ta tặng cho ngươi, ngươi đừng buồn nữa.”

Trương Ai Thống nhìn khối gỗ kia, nó gồm bốn mặt hình vuông được ghép lại từ các ô vuông nhỏ đều nhau với đủ loại màu sắc, trong lòng vừa cảm thấy khó hiểu lại vừa tò mò.

Tuy nhiên cậu nhanh chóng dời mắt đi rồi xua tay từ chối: “Không cần đâu ạ, tôi… tôi không thể nhận đồ từ người lạ.”

Trần Minh Triết nhạy bén phát hiện cậu có hứng thú với món đồ này, trong lòng cười thầm, ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm: “Ngươi là con cái nhà ai? Nói ta nghe thử biết đâu ta có quen đấy.”

Hắn ta thấy quần áo trên người Trương Ai Thống tuy đơn giản nhưng lại được may bằng loại vải đắt nhất, hắn ta đoán cậu không phải là con của thương nhân thì cũng là con của quan lại, nếu là con quan thì tốt rồi, hắn ta chỉ cần trực tiếp chỉ định cậu làm thư đồng cho con trai của mình là sẽ được gần gũi với mỹ nhân thường xuyên rồi.

Nhưng Trương Ai Thống lại lắc đầu không đáp, Trần Minh Triết nhìn ra được cậu rất sợ người lạ, vì thế lại quay về thứ mà cậu đang chú ý.

Hắn ta đưa khối gỗ ra, vừa xoay vừa nói: “Nghe nói món đồ chơi này dùng để rèn luyện trí óc, chỉ cần xoay các mặt về cùng một màu là được.”

Trần Minh Triết xoay tới xoay lui một hồi vẫn không sao đưa các khối cùng màu về cùng một mặt được, đứng trước mỹ nhân lại khiến hắn ta mất mặt như vậy, trong lúc tức giận hắn ta định quăng khối gỗ đi thì bị Trương Ai Thống ngăn lại.

“Khoan đã, đừng ném… có thể cho tôi thử một lần được không?”

Vừa rồi khi nhìn Trần Minh Triết chơi, cậu luôn chú ý tính toán quy luật của nó, đồng thời cảm thấy món đồ chơi này rất thú vị.

Trần Minh Triết đưa khối gỗ của Trương Ai Thống rồi nói: “Đây chỉ là món đồ chơi linh tinh của bọn Tây thôi, chúng làm ra để câu tiền của bọn trẻ ấy mà, nếu không giải được ngươi cũng đừng buồn.”1

Trương Ai Thống nhận lấy khối gỗ, sau đó học theo Trần Minh Triết xoay qua xoay lại, dần dần khám phá quy luật của nó, thời gian trôi qua, mọi thứ xung quanh dường như đều biến mất chỉ còn lại cậu và khối gỗ hình vuông trên tay.

Trương Ai Thống có một ưu điểm là khi làm một chuyện gì đó thì rất tập trung đến nỗi quên đi mọi thứ xung quanh, tuy nhiên trong một số trường hợp thì điều này lại là điểm yếu cực mạnh.

Trần Minh Triết thấy cậu cứ loay hoay mãi không ra bèn khuyên: “Thôi đừng chơi nữa, đừng để bọn Tây lừa…”

“Được rồi! Tôi đưa các mặt về cùng một màu rồi này!” Trương Ai Thống vui mừng la lên.

- -

Lời của Gừng:

Fact: Kiếp trước ông thái tử mê thằng Thống phiên bản hắc hóa mà mất ngôi vua luôn.1