Tâm Duyệt Thành Phục

Chương 3: Quỳ xuống nhận chủ, lần đầu dạy dỗ

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mang theo ý tứ không thể kháng cự, khiến cho Doãn Dực lúc đầu còn do dự, bất giác làm theo lời người đàn ông, đây là lần đầu tiên Doãn Dực khỏa thân hoàn toàn trước mặt một người xa lạ.

Nhiệm vụ này khiến cho đầu gối của Doãn Dực bị thương một chút, tuy rằng không còn là vấn đề nghiêm trọng, nhưng đi trên đầu gối chắc chắn sẽ mang theo đau đớn, động tác vẫn có chút cứng ngắc.

“Hôm nay chỉ cần quỳ trên đệm thôi.” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, nhưng lại truyền vào trong lòng Doãn Dực như một dòng điện ấm áp. Không khỏi cảm kích mà nhìn lên người đàn ông một cách biết ơn.

Lúc này, người đàn ông đã đặt tư liệu trong tay xuống, nhìn tên nô ɭệ nhỏ đang quỳ bên cạnh mình, giơ tay xoa đầu Doãn Dực, dùng sức nhẹ nhàng, để ánh mắt Doãn Dực quay trở lại mặt đất, "Nhớ lại rằng tầm mắt của nô ɭệ không được vượt quá eo của chủ nhân, trừ khi ta cho phép! "

Nghe thấy lệnh của người đàn ông một lần nữa, Doãn Dực gật đầu trong tiềm thức, cho thấy rằng chính mình đã hiểu.

Nhưng vào lúc này, một “Bang” lớn vang lên ở bên người Doãn Dực, tuy rằng không bị đánh trúng, nhưng roi xẹt qua cũng đủ làm cho Doãn Dực cảm thấy sợ hãi. "Chủ nhân nói xong nhất định phải trả lời!"

“Vâng!” Giọng nói của người đàn ông đã lộ ra một chút không hài lòng, Doãn Dực không dám chần chừ thêm nữa.

"Trước tiên hãy gọi ta là tiên sinh đi, và sau đó trở thành chủ nhân sau khi thiết lập quan hệ trong tương lai."

“Vâng, thưa tiên sinh!” Trải qua cảm giác áp bức đáng sợ từ một người đàn ông, lúc này Doãn Dực có vẻ ngoan ngoãn lạ thường.

Người đàn ông có vẻ rất hài lòng với vẻ ngoài ngoan ngoãn của Doãn Dực, đưa tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu Doãn Dực như một phần thưởng. Thấy lúc này Doãn Dực luôn tỏ ra có chút hưởng thụ, điều này khiến Bạch Ngự cảm thấy rất đáng yêu.

"Làm nô ɭệ của ta, ngươi phải tuân theo quy tắc của ta. Cụ thể ngày thường, ta sẽ từ từ huấn luyện cho ngươi. Từ ngày mai trở đi, mỗi đêm 7 giờ ở phòng này, quỳ ở cửa chờ ta, đầu gối bị thương thì lót cái đệm quỳ. Ngươi là sát thủ, ta cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống của ngươi. Nhiệm vụ phía trước phải xin được phép chỉ thị của ta, khi rời nhiệm vụ và báo cáo cho ta ngay khi ngươi trở về sau nhiệm vụ. Ngươi hiểu không? ”Bạch Ngự lạnh lùng như vậy, dạy dỗ chỉ là dạy dỗ, dịu dàng chỉ là phương thức thu phục lòng người. Không có mấy người thực sự có thể đi vào trái tim của Bạch Ngự. Hắn dốc lòng tập trung vào nô ɭệ và dạy dỗ họ cẩn thận, lại cũng có thể bỏ rơi họ một cách vô tư khi chơi chán rồi, đây cũng là lí do nguyên nhân tại sao vì cái gì mà rất nhiều nô lệ vừa yêu vừa sợ Bạch ngự

Ngạc nhiên khi người đàn ông biết mình là sát thủ, và càng ngạc nhiên hơn khi người đàn ông nhận thấy vết thương trên đầu gối của mình, hai cơn đau nhói ở ngực, và hai roi đánh vào hai núʍ ѵú không nghiêng không lệch, cho thấy chủ nhân phương pháp đánh đòn tuyệt vời, thân thể của một người song tính khiến cho đầu vú của hắn lớn hơn nam nhân bình thường, nhưng khi càng lớn lại càng lộng lẫy, làm cho người ta muốn bắt nạt dữ dội.

Ngẩng đầu nhìn người đang đứng cầm roi như thiên thần lúc này, lập tức cúi đầu nhìn xuống đất với lương tâm cắn rứt, "Hiểu rồi, tiên sinh!"

"Ta biết ngươi sợ đòn roi, nhưng sự trừng phạt sẽ không dừng lại vì nỗi sợ của ngươi. Nếu ngươi muốn không bị trừng phạt, đừng phạm sai lầm." Người đàn ông ngồi xuống một lần nữa và nói một cách bình tĩnh, "Cho ngươi ba phút để nghĩ về điều đó, nếu nguyện ý làm nô lệ liền tới đây hôn môi giày ta, nếu không muốn ngươi liền có thể rời đi.

Mặc dù Doãn Dực được đưa ra lựa chọn, nhưng lựa chọn này cũng giống như lời mời uống cocktail đó, đầy kiêu ngạo độc đoán không thể từ chối.

Thực ra, Doãn Dực không muốn từ chối, quả thực đây là cảm giác mà cậu khao khát, được điều khiển và đùa giỡn. Làm nô ɭệ cho người khác, cậu nhìn chủ nhân với sự tôn kính và giao ra tất cả những gì mình có. Theo cậu thì đẹp, nhưng vì bóng ma ở phía trước nên cậu sợ, sợ cái kết tương tự, sợ mình cho đi tất cả, dù không có phẩm giá và sẵn sàng làm nô ɭệ cho một con chó, lại cũng sẽ không thể đổi lấy sự thương hại bất luận cái gì từ đối phương.

Tấm đệm dưới đầu gối và cái chạm nhẹ nhàng của người đàn ông trước đó đã cho Doãn Dực dũng khí, như thể ngay cả cú quất mạnh vào ngực cũng có thể khiến dục vọng của Doãn Dực từ từ ngẩng đầu lên, không muốn cho mình thời gian suy nghĩ nữa, Doãn dực chậm rãi cúi xuống, hôn lên đôi giày da sạch sẽ của nam nhân, thật cung kính, trong miệng thì thào nói: "Tiên sinh ~"

“Chà, không tệ ~” Bạch Ngự hài lòng nhìn Doãn Dực đang dần cháy bỏng lên dục vọng và dáng vẻ ngoan đạo của nô lệ dưới thân, liền trêu chọc, “Xem ra tiểu nô lệ của chúng ta có điểm không an phận, bây giờ bắt đầu cảm giác được rồi. ? Mở chân ra! "

Khi người đàn ông phát hiện ra mình động tình, Doãn Dực xấu hổ đến mức toàn thân ửng hồng, liên tưởng đến quả đào chín mọng, ngọt ngào hấp dẫn, sau khi nghe mệnh lệnh, cả khuôn mặt và lỗ tai đều đỏ bừng vì xấu hổ.

Mặc dù đã đoán rằng nam nhân có thể biết chính mình là sát thủ, liền cũng có thể biết đến mình là người song tính, nhưng việc để lộ nơi riêng tư và dị dạng nhất của mình với người đàn ông cậu gặp lần đầu tiên khiến Doãn Dực đồng thời vô cùng xấu hổ, dục vọng bốc lên càng sâu hơn, hoa huyệt tràn ra càng nhiều da^ʍ thủy.

“Có cảm thấy vậy không?” Trong khi nói, Bạch Ngự giơ chân lên, dùng giày da xoa đi xoa lại dương vật của Doãn Dực, “Không được bắn!

“Ân… Tiên sinh… Cầu…… Tiên sinh… Tha ta đi……A...” Ngăn chặn dục vọng đang muốn phát tiết, vừa lúc Doãn Dực cầu xin tha, người đàn ông cọ mũi giày vào hoa huyệt của Doãn Dực rồi đẩy vào, “không cần… Tiên sinh….. Cầu tiên sinh.. Ân… "

Gần hai năm nay không dùng hoa huyệt vô cùng tinh xảo, đau đớn cùng sợ hãi bị đẩy vào khiến hai mắt Doãn Dực bật khóc, đôi mắt ngấn nước nhìn người đàn ông mà xin tha.

Bạch Ngư vốn chỉ muốn chơi chơi một chút, lại bị biểu hiện của Doãn Dực kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu chút nữa gợi lên nội tâm ngược đãi, vì thế tính toán định chơi trong phạm vi của dương vật nhỏ, vì vậy cũng không vội trêu chọc Doãn Dực đang trên đà phát tiết bên cạnh, thu chân lại nói: "Thật ướŧ áŧ, quả nhiên là cái đồ đê tiện, thật thiếu chịch? Liếʍ sạch sẽ!"

Mũi giày sáng bóng do lượng da^ʍ thủy, Doãn Dực muốn trốn, nhưng từ khi hôn giày của Bạch Ngự lúc trước, Doãn Dịch có chút mê luyến với cảm giác này, lại bị người đàn ông mà cậu cho là đáng tin cậy giẫm vào lòng bàn chân. Vì vậy, mặc dù vẫn cảm thấy xấu hổ nhưng không hề do dự.

"Da^ʍ thủy của chính mình ăn ngon lắm sao?" Bạch Ngự nhìn nô ɭệ nhỏ đang liếʍ láp với vẻ thích thú, nhớ lại những thông tin mà mình đã thấy trước đây, thậm chí còn cảm thấy tên tiểu tử trước đây ngoan ngoãn như vậy khiến người ta thấy xót xa.

"Ân" Doãn Dực liên tục liếʍ liếʍ như để lấy lòng Bạch Ngự mơ hồ trả lời.

"Bang ~~ Bang ~~ Bang ~~~~" Lần này, ba roi liên tiếp giáng xuống mông phải của Doãn Dực không chút do dự, ba roi chỉ để lại một vết roi, trùng điểm ở một chỗ, tang them cảm giác đau đớn.

"A !!!! Tiên sinh… Tiên sinh……" cố gắng cầu xin lòng thương xót, bóng ma của quá khứ khiến Doãn Dực trong tiềm thức cảm thấy rằng cầu xin tha thứ nhưng vẫn là không thể thực sự được tha thứ, vì vậy chỉ có thể thì thầm với người đàn ông.

“Có đau không?” Bạch Vũ dùng tay cầm roi nâng cằm Doãn Dịch lên, bắt cậu phải nhìn mình.

"Ân……" giọng trầm thấp như thì thầm, nhưng như thể sợ người đàn ông tức giận, xin tha nhìn người đàn ông và lắc đầu dữ dội.

"Bang ~~Bang ~~ Bang ~~ Bang ~~ Bang ~~" Lần này, năm lần đánh nhưng vẫn chỉ ở vị trí cũ. Bạch ngự chính là muốn đặt ra luật lệ cho nô ɭệ nhỏ bé dưới thân, xuống tay tự nhiên không nhẹ.

"A…. Ngô…. Ngô" Ngoại trừ cái thứ nhất hét lên khi sợ hãi, còn lại đều bị Doãn Dịch nuốt vào bụng, sợ nam nhân chán ghét quá ồn ào, không vui.

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi do đòn roi mang lại càng ngày càng lớn, khi vài roi cùng một chỗ, nỗi đau lại tăng lên vô tận, nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng cũng khuếch đại vô hạn, khiến cho Doãn Dực bị thương nhớ xâm chiếm, Doãn Dực không thể chịu đựng được và đang tìm kiếm một ai đó để dựa vào, thậm chí là kẻ bạo hành trước mặt mình.

Vì vậy, Doãn Dực không tự chủ mà hai tay cẩn thận nắm chặt ống quần của người đàn ông, như thể đó là cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Ngoài trình độ y học, ít ai biết rằng Bạch Ngự còn khá nghiên cứu về tâm lý, đây cũng là một trong những nghiên cứu để hắn có thể trở thành một dạy dỗ sư hàng đầu.

Xem qua tư liệu Bạch Ngự đã đoán được rằng Doãn Dực sẽ che giấu cảm xúc của mình trong quá trình luyện tập để lấy lòng chủ nhân, và trong tiềm thức sử dụng hành động này là một phản xạ có điều kiện về việc Doãn Dực thiếu tình yêu và sự tự bảo vệ, nhưng Bạch Ngự không cho phép tình huống như vậy xuất hiện trên nô ɭệ của mình, ở trong trò chơi SM, tình huống như vậy biểu thị sự nguy hiểm.

Thu hồi roi, Bạch Ngự bắt đầu cho kẹo. Hắn hỏi Doãn Dực, người đang quỳ bên cạnh tựa vào lòng mình nghỉ ngơi, khẽ xoa đầu và cổ an để xoa dịu sự bất an của người bên dưới, mở miệng lại là nghiêm nghị và lạnh lùng nói: "Biết sai rồi sao? Ta vừa nói cái gì." ?

Doãn Dực khẽ run lên, nhớ tới yêu cầu mà người đàn ông vừa nói, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, nhanh chóng đứng thẳng người quỳ xuống trả lời, “Tôi không trả lời câu hỏi của tiên sinh.”

"TÔI?"

“Nô ɭệ không trả lời câu hỏi của chủ nhân.” Lần này Doãn Dực không dám do dự, vì sợ thu hút đòn roi của nam nhân.

"Tốt lắm! Nếu có lần khác, hình phạt sẽ tăng gấp đôi!" Để cho Doãn Dực, người đã cứng đờ trở lại sau khi nghe thấy hình phạt tăng gấp đôi, dựa vào chân mình nghỉ ngơi một lúc, nhẹ nhàng an ủi, "Thả lỏng đi ~~ Đừng sợ, vì trừng phạt đã qua, ta sẽ không truy cứu nó, chỉ cần nhớ rõ. "