Nghệ Tử mở mắt ra, phát hiện thế giới thay đổi, chính xác mà nói, là thay đổi một cái thế giới khác.
Bàn ghế cũ nát, phòng học rách nát dơ bẩn, trên bảng đen của phòng học, một hàng chữ viết bằng phấn đầy hạ lưu hiện ra dưới ánh sáng của ánh trăng: Thao ngươi tiểu da^ʍ huyệt.
Chữ viết rất qua loa, thật giống như là tâm tình của người viết đang táo bạo mà viết lung tung.
Xem xong một hàng chữ này, sắc mặt của Nghệ Tử tái nhợt, cuống quýt đứng lên, đi đến cửa sổ rách nát phía trước, nhìn ra bên ngoài.
Một khu nhà trường học hoàn toàn xa lạ, thưa thớt mấy ngọn đèn dầu, không thấy một bóng người, nghe không được một chút động tĩnh nào.
Sao lại thế này? Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này? Hay là do cô đang nằm mơ?
Bàn tay mảnh khảnh của Nghệ Tử sờ lên má, véo mạnh một cái, có chút đau.
Như vậy xem ra, đây không phải là mơ.
Vậy tại sao cô lại ở đây? Nghệ Tử nhớ rõ ràng, cô đang ngồi trong phòng học sáng sủa sạch sẽ, giáo viên dạy tiếng trung đang giảng bài, bạn học ngồi bên cạnh cô đang nghiêm túc lắng nghe, mà cô, lại bởi vì tối hôm qua chơi game đến khuya, nên sáng nay rất buồn ngủ, không cẩn thận gục xuống bàn ngủ mất.
Nếu biết trước là ngủ một giấc mà thôi lại đến nơi đáng sợ này, có chết tối hôm qua cô sẽ không thức đêm chơi game, cho dù buồn ngủ đến mấy cũng sẽ không ngủ ở trên lớp học!
Đúng vậy, chính là cảm giác đáng sợ, luôn cảm thấy nơi này âm trầm, hơn nữa lại còn có một hàng chữ ở trên bảng đen, làm cho cô cảm thấy sợ hãi đến mức phát run.
Lúc này, cô thoáng nhìn thấy, trên bàn học có ném một cái gì đó, sở dĩ nói ném là bởi vì đồ vật kia để tùy ý trên bàn.
Cô thật cẩn thận đi qua, mắt nhìn chằm chằm đồ vật không rõ ở đó, càng đi càng gần, đôi mày đẹp càng nhăn lại hơn.
Khi đi đến cách nó khoảng 1m, Nghệ Tử rốt cuộc thấy rõ đó là cái gì, tay cô nâng lên che miệng, cảm thấy thật ghê tởm.
Đồ vật kia cư nhiên lại là một món đồ chơi tình thú, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của phụ nữ, miệng huyệt không biết xấu hổ kia, mở ra hướng về phía ánh trăng, chỉnh thể món đồ chơi này, giống như một đống thịt mỡ, ném ở trên mặt bàn được che kín bụi.
Chắc chắn là đã được dùng qua, thậm chí Nghệ Tử còn ngửi được mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi ở trong không khí, cô hoài nghi,bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giả này với hàng chữ trên bảng đen, đều xuất phát từ cùng 1 người.
Người kia thật là ghê tởm đê tiện, tại phòng học rách nát như vậy, làm việc hạ lưu như vậy.
Nghệ Tử đang muốn lui về phía sau vài bước, cách xa đồ vật ghê tởm này, bỗng nhiên, bên ngoài hành lang truyền đến một tiếng bước chân đầy trầm trọng, chắc hẳn là bởi vì khu dạy học này không người, làm cho tiếng bước chân này có cảm giác tồn tại rất mạnh, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch.....