Xuống máy bay Ninh Khanh mới phản ứng lại, mình bị anh bắt cóc tới nước Pháp trong sự mơ màng.
Những ngày sau khi gặp ba mẹ cô, Trịnh Ngộ Tư lâm vào trạng thái cuồng công việc, sắp xếp mọi việc ổn thỏa, báo trước cho cô một ngày để thu dọn hành lý, sáng sớm ngày hôm sau đã tới đón cô.
Sau đó là cảnh cô đang đứng trên một đất nước xa lạ, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trịnh Ngộ Tư quen đường đưa cô lên chiếc xe đón chuyên dụng. Tài xế cung kính chào cô bằng tiếng Trung, Trịnh Ngộ Tư giới thiệu “Đây là quản gia, em có thể gọi là chú Lâm.”
Ninh Khanh vốn tưởng rằng dinh thự của gia tộc Trịnh sẽ nằm ở Paris hoặc Lyon xa hoa, nhưng khi cô mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện xe đã chạy tới Valenciennes.
Thị trấn nhỏ bên bờ sông Celtic này cực kỳ yên bình, không có sự phồn hoa cùng ồn ào náo nhiệt, những chú chim bồ câu đang bay nhảy quanh người đi bộ trên đường phố.
Ninh Khanh thấy một chiếc xe đang dừng ở giữa đường trước mặt chú bồ câu đang ung dung đi lại, im lặng chờ nó bay đi rồi mới lại khởi động xe.
Xe dần dần rời khỏi trung tâm thành phố, đi vào vùng ngoại ô, sau khi đi qua mấy cánh cổng bên ngoài, mới dừng lại trước biệt thự ở nơi sâu nhất.
Chú Lâm giao xe cùng hành lý cho người hầu đợi ở cửa từ lâu, dẫn Ninh Khanh lên lầu sắp xếp phòng cho cô, nói bà chủ đang nghỉ ngơi, 7 giờ tối sẽ dùng bữa ở nhà ăn, xong mới rời đi.
Trịnh Ngộ Tư ra ngoài tiễn chú Lâm, Ninh Khanh đang cởϊ qυầи áo chuẩn bị tắm rửa một chút, anh lại đột nhiên đẩy cửa bước vào, cô sợ tới mức vội vàng ôm ngực, oán trách “Sao anh không gõ cửa!”
“Còn có gì anh chưa thấy không?” Anh đưa tay đóng cửa khóa lại, giọng điệu có chút ngả ngớn, thấy Ninh Khanh đỏ mặt lạnh lùng nhìn anh, vội vàng tiến lên ôm cô rồi dỗ dành “Được rồi, về sau nhất định sẽ gõ cửa.”
“Anh Trịnh sẽ giở trò lưu manh.” Cô thì thầm với ngữ điệu uyển chuyển, mặc kệ anh cởi nốt đồ của cô ra, cơ thể mềm mại đẫy đà dần dần trần trụi.
Trịnh Ngộ Tư cúi đầu dán môi lên xương quai xanh của cô, ngón tay lưu luyến bờ mông vểnh lên, hơi thở có chút không ổn “Bảo bối, anh rất muốn em.”
Lúc này đây lại bắt đầu từ phòng tắm.
Nước ấm gột rửa bụi bặm cùng mệt mỏi dọc đường, giọt nước đọng trên hàng mi, nhấp nháy như một lớp sương mù che phủ mi mắt, đôi mắt ướŧ áŧ phản chiếu hình bóng của anh.
Trịnh Ngộ Tư hôn cô mất kiểm soát dưới ánh mắt tập trung và yêu thích của cô, Ninh Khanh ngã vào trong lòng anh nức nở, anh dịu dàng tinh tế hôn cô một lúc, cô vặn vẹo người muốn tránh khỏi vòng ôm của anh.
Đôi môi hồng dán lên cổ, liếʍ qua hầu kết, trượt xuống theo đường vân da.
Môi thơm khẽ mở, Ninh Khanh vươn đầu lưỡi liếʍ phần đầu mượt mà, thấm ướt toàn bộ phần đầu bằng nước bọt, lại ngậm dươиɠ ѵậŧ sưng to đi từng chút một.
Trịnh Ngộ Tư kìm nén tiếng thở dốc trong cổ họng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Cô đã cố gắng nuốt sâu vài lần, mặc dù đã thành thạo hơn rất nhiều, nhưng nước mắt sinh lý vẫn cứ bất lực rơi trên mặt cô, chóp mũi đỏ hồng, như bị bắt nạt, cũng… khiến người ta muốn bắt nạt tàn nhẫn hơn.
Người đàn ông rõ ràng không thỏa mãn với việc cô thong thả phun ra nuốt vào, ấn đầu cô, côn ŧᏂịŧ thô cứng chọc tới cổ họng hẹp mỏng manh kia, hương vị bá đạo mạnh mẽ lập tức chiếm lấy toàn bộ cảm giác của cô.
“Ưm…” Cô khẽ nhíu mày, làm ướt cự vật to lớn trong miệng bằng nước bọt, đôi tay vuốt ve phần lộ ra bên ngoài của anh, đầu ngón tay gãi lên những đường gân xanh nổi lên ở phía trên cùng da thịt trơn nhẵn ở dưới, lập tức nghe thấy đối phương nặng nề thở dốc.
Đôi mắt mơ hồ nhìn anh, Trịnh Ngộ Tư nhéo cằm cô rút ra khỏi cái miệng nhỏ, kéo người phụ nữ lên ôm vào trong ngực.
Ninh Khanh nuốt xuống một ít chất lỏng tanh mặn trên đầu lưỡi, dựa vào ngực anh ngẩng đầu hỏi “Không muốn làm bắn ra sao…”
Anh dùng khóe miệng cọ cái trán của cô không nói gì, tắt nước, cẩn thận lau sạch cho nhau, sau đó bế Ninh Khanh lên trở lại trên giường, cúi người áp xuống.
“A…” Hai tay cô quấn chặt lên người đối phương, có chút lo lắng “Nơi này cách âm tốt không…”
Người đàn ông vừa xé bao vừa hôn cô “Khá tốt. Nếu em lo lắng, có thể kêu nhỏ chút.”