Những Bức Ảnh Riêng Tư

Chương 62: Đánh thức mèo

Bên ngoài gió thổi mạnh khiến lá cây xào xạc, nhìn như trời sắp mưa. Phòng ngủ chỉ đóng tấm rèm ở cửa sổ, gió thổi vào làm cho tấm rèm tung bay trong gió.

Ninh Khanh thoáng nhìn thấy một tia sáng từ khóe mắt khi thân thể đang chìm trong sự phập phồng, giây tiếp theo, một đôi bàn tay to bịt kín lỗ tai cô, chặn đi tiếng sấm ù tai.

Chuỗi tiếng sấm này kéo dài thật lâu, Trịnh Ngộ Tư dừng lại tình cảm mãnh liệt để trấn an cô, hôn nhẹ lên môi cô.

Thật ra Ninh Khanh không sợ sấm sét, nhưng cô lại rất thích cảm giác được anh chăm sóc từng li từng tí một.

Cô mãn nguyện híp mắt lại, cánh tay ôm lấy vòng eo rắn chắc, thân thể trơn bóng cọ vào ngực anh, lẩm bẩm “Đừng dừng lại…”

Trịnh Ngộ Tư bóp ep người phụ nữ và tiếp tục di chuyển.

“A, a…” Tiếng rêи ɾỉ của cô thay đổi nặng nhẹ theo cường độ cắm rút của người đàn ông, thì thầm nhẹ nhàng quyến rũ bên tai anh. Trịnh Ngộ Tư gần như chìm đắm trong những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều này.

Dươиɠ ѵậŧ bá đạo hoàn toàn chiếm hữu sự hư không của cô, bên trong được một gậy thịt chắc chắn lắp đầy, thô to quá mức khiến cho tiểu huyệt khít chặt của cô có cảm giác căng trướng, nhưng cũng không đau, chỉ là kinh ngạc với một khe hở nhỏ hẹp như vậy lại có thể chứa toàn bộ anh.

Trịnh Ngộ Tư duỗi tay trêu chọc âʍ ѵậŧ của cô, đầu ngón tay khô và thô ráp khảy khảy hạt đậu nhỏ sưng đỏ nhô lên, Ninh Khanh cắn ngón tay ưm ư, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng lên án anh phạm quy.

Ngón tay của anh càng lúc càng linh hoạt hơn, sau bao lần kết hợp như vậy đã sớm hiểu rõ thân thể của nhau như lòng bàn tay.

Hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, tiếng rêи ɾỉ trong miệng cô cũng mất đi nhịp điệu, Ninh Khanh ôm chặt người đàn ông, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh “Ưm… sắp tới…”

Trịnh Ngộ Tư đúng lúc cúi xuống ôm cô, anh biết khi cô lên cao trào sẽ muốn cắn vai của anh, như vậy sẽ làm cô có cảm giác an toàn.

Quả nhiên khi thấy thủy triều tràn lan, cô há miệng cắn vào cơ bắp rắn chắc của anh, tiếng nức nở trong cổ họng không ngừng phát ra.

Thân dưới siết chặt mυ'ŧ vào, côn ŧᏂịŧ thô to bị thịt non đè ép từ mọi hướng, buộc phải giao nộp tinh hoa, người đàn ông cuối cùng cũng tước vũ khí đầu hàng dưới sự co rút của cơn cực khoái kéo dài này, vùi đầu vào cổ cô run rẩy kêu rên.

Cao trào của cuộc hoan ái này kéo dài không biết bao lâu rốt cuộc cũng kết thúc, Ninh Khanh buông miệng, kiệt sức xụi lơ dưới thân anh thở dốc.

Chờ khi anh cũng dừng lại, hai người tìm kiếm đôi môi của nhau trong hơi thở hỗn loạn, ôm hôn triền miên.

Trịnh Ngộ Tư nhẹ nhàng dùng tay lau mồ hôi trên trán cô, âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ còn chưa bớt ửng đỏ của người phụ nữ.

Cô khép hờ mắt, có chút thất thần nhìn lên trần nhà, tựa như còn đang đắm chìm trong dư vị mãnh liệt, thân thể mềm mại của cô phập phồng lên xuống theo nhịp thở nông nhưng gấp gáp của cô, cọ xát vào cơ thể anh.

Ninh Khanh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương, quay mặt lại hôn cằm anh.

“Nóng không?” Anh hỏi.

Ninh Khanh gật gật đầu, ôm cổ anh lẩm bẩm “Em muốn đi tắm…”

“Đừng.” Trịnh Ngộ Tư vùi vào hõm vai cô và nén cười “Anh thích làm cho em nóng như vậy.”

Như vậy cô sẽ tiếp tục cọ cọ lên người anh, quá chủ động.

Ninh Khanh cảm giác mình bị lừa, tức giận đá vào bắp chân của anh “Khốn nạn…”

Anh còn muốn nói gì đó, nhưng tiếng thùng giấy bị cào đã thu hút sự chú ý của Ninh Khanh. Cô đi về phía nguồn phát âm thanh, nó được phát ra từ hộp quà lớn mà cô đã ngủ trước đi.

“Mèo tỉnh dậy…” Có chút xấu hổ đẩy đẩy người ở trên mình “Vừa rồi chúng ta gây ra tiếng động quá lớn…”

Trịnh Ngộ Tư bất mãn cắn vai Ninh Khanh, có chút hối hận vì không đem con mèo này ra phòng khách ngủ trước, lúc này đánh thức nó nó cào xước thùng giấy, khiến Ninh Khanh không còn tâm tư nghỉ ngơi cùng anh sau khi xong việc.

Người đàn ông bất đắc dĩ buông cô ra, rồi bế cô vào phòng tắm tắm rửa.

“Con mèo được đặt tên chưa?” Anh chậm rãi cởi tấm lụa trắng trên người Ninh Khanh, thân hình trần trụi hiện ra trước mắt.

“Chưa.” Ninh Khanh dựa vào vai anh mặc anh lột sạch đồ, lười biếng “Nó mới tới mấy ngày, muốn chờ anh trở về đặt tên, dù sao cũng là quà của anh a.”

Người phụ nữ trước mặt anh có dáng người duyên dáng, làn da trắng nõn, eo thon và cặp mông đầy đặng hiện rõ, anh cởi hết quần áo trên người cô, chỉ để lại đôi tai mèo đáng yêu. Trịnh Ngộ Tư kìm nén suy nghĩ trong đầu, nhưng hô hấp lại không thể khống chế được, ánh mắt hung hãn khiến toàn thân Ninh Khanh đều nổi lên phấn hồng. Đôi tay bắt đầu dao động trước người cô, cô mẫn cảm bảo vệ ngực mình rồi chạy trốn, muốn cách xa anh một chút “… Làm gì vậy, không phải muốn tắm sao?”

Trịnh Ngộ Tư cúi đầu mỉm cười, một tay kéo Ninh Khanh trở lại trước ngực mình, từ trên cao nhìn xuống “Tắm đi, anh cũng vậy… không làm gì khác.”

Anh vô ý thức liếʍ khóe miệng, đôi mắt tràn ngập dục sắc hút chặt ánh mắt của cô, Ninh Khanh cảm giác như mình không có cách nào trốn ở trước mặt anh, tức khắc sẽ bị nuốt vào bụng.

Trịnh Ngộ Tư nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của cô, cứ nhìn nhau như vậy rồi từ từ tiến lại gần nhau, sau đó hôn lên.