Buổi chiều thứ hai Ninh Khanh có một tiết học, cô đặt chuyến bay lúc 10 giờ sáng, hai người rời giường sớm để tắm rửa.
Sau khi đánh răng xong, cô quấn lấy cổ Trịnh Ngộ Tư dính chặt vào người anh không thoát ra được.
Trịnh Ngộ Tư ôm eo Ninh Khanh cùng nhau ngã xuống giường, cúi đầu hôn cô từng chút một, không kịch liệt nhưng triền miên.
Dáng vẻ miễn cưỡng này của cô, có chút phiền phức đáng yêu.
“Lại phải một tháng nữa mới gặp được…” Thanh âm của Ninh ỉu xìu, khiến anh nghe có chút đau lòng.
Tay Trịnh Ngộ Tư sờ lên bụng nhỏ của cô, dù biết cô không còn đau bụng kinh nhưng vẫn vô thức xoa bóp cho cô.
“Anh sẽ về trước sinh nhật của mình” Anh hứa “Sinh nhật đầu tiên bên nhau, anh muốn em trải qua cùng anh.”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn cọ cọ vào cổ anh, cảm xúc không quá tăng vọt, nhưng vẫn nghe lời đáp ứng “Em sẽ chuẩn bị quà thật tốt.”
“Em chính là món quà tuyệt vời nhất.” Trịnh Ngộ Tư xoay người đè lên người cô rồi hôn thật sâu.
Hình như anh thay đổi nước hoa, lớp hương đầu mới xịt có mùi chanh, khi ngửi kỹ sẽ có cảm giác như đang đối mặt với một dòng sông băng, hòa quyện với hơi thở của đại dương bao la, cùng với cái lạnh của băng xông lên chóp mũi, thật mát lạnh.
Ninh Khanh tựa vào ngực anh, ngửi một chút, nghĩ rằng trước đây chắc cô đã thuận miệng nói rằng mình thích mùi hương trái cây, nhưng hương trái cây nguyên chất phần lớn thiên về khí chất nữ tính, nên anh mới đổi sang mùi này.
Hai người ôm nhau không nói gì, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Trên máy bay trở về thành phố Lĩnh An, Ninh Khanh chống cằm nhìn đám mây ngoài cửa sổ, suy nghĩ phiêu xa.
Nên tặng gì cho anh ấy vào ngày sinh nhật đây.
Ngày Trịnh Ngộ Tư trở về không báo Ninh Khanh tới đón, vốn dĩ dự định sẽ quay về trước lễ Giáng Sinh, nhưng lại kéo dài thêm chút thời gian để hoàn thành công việc, khi đến sân bay Lĩnh An đã là 9 giờ tối ngày 26.
Tiểu Dư biết ông chủ của mình rất nóng lòng muốn về nhà đón sinh nhật cùng vợ, ban đầu tính một tiếng lái xe, nhưng mới nửa tiếng đã đến căn hộ.
Trịnh Ngộ Tư nhìn tin nhắn trên điện thoại Ninh Khanh gửi lúc trưa, sau khi báo cho cô biết tối hôm nay sẽ trở về, Ninh Khanh chỉ đơn giản trả lời “Được”, và không nói gì nữa.
Không phải cô tức giận chứ.
Trịnh Ngộ Tư hiếm khi thấy thấp thỏm.
Mở cửa căn hộ ra, trong phòng tối đen và im ắng, chỉ nghe thấy tiếng ô tô đi vào tiểu khu bên ngoài cửa sổ. Anh bật đèn trong phòng khách, bên cạnh ghế sô pha có một thùng giấy lớn chưa mở, anh nghĩ chắc là Ninh Khanh mua đồ trang trí.
Nhưng bây giờ cô không có ở đây, về trường học rồi sao?
Anh kéo cà vạt xuống, định đi tắm rửa một chút, sau đó lái xe đến ký túc xá của cô, rồi dụ người phụ nữ nhỏ vô tâm này quay trở về.
Khi Trịnh Ngộ Tư lau tóc bước ra khỏi phòng tắm hơi nước mờ mịt, mới phát hiện trong phòng ngủ cũng có một thùng giấy lớn, nhưng thùng này được trang trí lộng lẫy hơn, phía dưới còn có lỗ thông gió nhỏ, như là… Hộp quà khổng lồ.
Anh nín thở, một suy đoán lớn mật đột nhiên xuất hiện trong đầu, anh chậm rãi đi tới, có chút thành kính mở nắp hộp quà khổng lồ ra.
Có thể nói suy đoán không thực tế trong đầu đã trở thành sự thật. Trong hộp, một người phụ nữ cuộn tròn nửa người đang ngủ, cánh tay trơn bóng duỗi thẳng, một con mèo trắng nhỏ hai ba tháng tuổi ghé vào tay gử gừ ngủ ngon lành cùng cô. Cái nắp vừa mở ra, ánh đèn chiếu vào, người phụ nữ ưm ư một tiếng, mơ màng mở mắt ra.
“Ưm… anh về rồi…” Cô dường như quên mất mình đang ở đâu, theo bản năng lười nhác muốn vươn vai nhưng lại bị mép hộp ngăn cản.
Cơ thể của cô giãn ra một chút, Trịnh Ngộ Tư mới thấy quần áo trên người cô, cũng có thể không được gọi là quần áo.
Phải nói là nội y tình thú.
Tấm lụa trắng mỏng khó khăn lắm mới có thể che kín vυ' no đủ, chỉ để lại một khe rãnh sâu khiến người ta không thể rời mắt, eo mảnh khảnh nếu bị véo tưởng như sẽ gãy, nhưng phần bụng lại có cơ bắp săn chắc cùng cảm giác khỏe khoắn. Chiếc qυầи ɭóŧ ren trắng cùng bộ bao lấy cặp mông tròn trịa, nối liền với cặp đùi cân đối gợi cảm, đôi tất trắng dài từ mũi chân kéo dài đến đầu gối, một cái đuôi lông xù bị đè ép ở phía sau, lúc này Trịnh Ngộ Tư mới phát hiện, trên đầu cô cũng đeo một chiếc băng đô tai mèo, cả người giống như một con mèo tuyết trắng đang làm tổ trong hộp.
Anh nhất thời không nghĩ đến bất kỳ dục niệm nào, chỉ là nhìn Ninh Khanh tỉnh lại sắc mặt ửng đỏ, thì khϊếp sợ khi sự thanh thuần và quyến rũ của cô lại hòa hợp đến như vậy.
Ninh Khanh chớp đôi mắt đẹp có chút ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên buông bỏ tâm tình còn đang ngượng ngùng, một tay ôm lấy con mèo đang ngủ vào lòng, rồi quỳ xuống trong hộp nhìn anh.
“Anh có thích món quà này không?” Ninh Khanh cảm thấy nếu như mình không mở miệng thì có thể anh sẽ đứng ở đây nhìn cả đêm.
Ánh mắt của Trịnh Ngộ Tư dừng trên chú mèo nhỏ trong lòng cô, ngập ngừng nói “Con mèo này sao?”
Mèo sữa nhỏ là một con rối, anh từng nói với Ninh Khanh muốn nuôi một con mèo lông dài, tốt nhất là dính người làm nũng, như vậy khi Ninh Khanh không có ở đây, anh còn có thể nhìn thấy mèo và nghĩ đến người.
Ninh Khanh chần chờ một chút “Ừm”
Trịnh Ngộ Tư nhéo gáy con mèo rồi bỏ nó vào hộp, ngay khi mèo con vừa đáp xuống, nó đã tìm một góc trong hộp và tiếp tục nằm sấp ngủ.
Ninh Khanh nhìn mèo con buồn ngủ bất đắc dĩ mỉm cười, đang muốn quay đầu lại nói chuyện với anh, bỗng nhiên bị một cánh tay khỏe mạnh bế lên.
Trịnh Ngộ Tư ôm cô lên giường, nhẹ nhàng đè con mèo ngực lớn này xuống dưới thân, cắn vào lỗ tai đỏ rực của cô, khàn khàn nói “Anh càng thích món quà thứ hai hơn.”