Những Bức Ảnh Riêng Tư

Chương 21: Tú sắc khả xan

Trận làʍ t̠ìиɦ cuồng nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, hai người bình tĩnh lại, Ninh Khanh được anh ôm vào trong ngực.

Đôi mắt người đàn ông tràn đầy sự hài lòng, lông mày đầy lười biếng, ánh mắt dịu dàng, tràn ngập tình yêu của cô khiến người ta choáng ngợp, Ninh Khanh đột ngột hôn anh ta, sau đó giả vờ làm một con đà điểu và vùi đầu vào cánh tay anh.

“Mệt không?” Trịnh Ngộ Tư ấn eo cho cô.

Cô uể oải gật đầu: "Em mệt quá, còn không có sức để tắm."

Anh khéo léo bế cô lên.

Bồn tắm được chủ nhà đặc biệt lau chùi sạch sẽ, mùi thuốc khử trùng đã bay hết, Trịnh Ngộ Tư đỡ cô ngồi vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước.

Dòng nước ấm lan tỏa đến mắt cá chân, đầu gối, dừng lại ở xương quai xanh, sữa tắm nhỏ xuống nước, bọt dày đặc nhanh chóng nổi lên nhấn chìm cơ thể.

Ninh Khanh yếu ớt mềm oặt nằm trong lòng anh, để cho người đàn ông vuốt ve từng tấc da thịt, đầu ngón tay anh như có điện, làn da trắng nõn bị chạm vào trở nên ửng hồng, khẽ run lên.

Cơ thể cô cực kỳ mềm mại và mịn màng, hòa quyện với nước, khó có thể phân biệt được đâu là làn da ấm áp, đâu là nước ấm.

Cô đưa tay xoa nhẹ yết hầu gợi cảm của anh, rõ ràng là nhô lên nhưng không khoa trương, đường vai, cổ trơn bóng nối liền với cơ bắp bên phải. Có một số vết đỏ xung quanh nó, tất cả đều do cô trong cơn mê mang hút ra.

Trịnh Ngộ Tư rửa sạch sẽ cơ thể cả hai xong thì quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính đã bừa bộn đến không thể nằm, mùi tình ái tối qua còn chưa tan hết, sau giây phút mặn nồng vào buổi sáng, nó càng nồng nặc hơn.

Ninh Khanh nhìn một chút, mặt đỏ bừng vùi vào vai anh: "Đi sang phòng ngủ thứ hai đi anh..."

Người đàn ông khẽ cười, l*иg ngực run lên.

Phòng ngủ thứ hai ở lầu hai, Ninh Khanh vừa lên giường liền lăn long lóc vào ổ chăn, hai mắt sáng ngời nhìn anh. Trịnh Ngộ Tư chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, nhìn thoáng qua có thể thấy cơ thể vạm vỡ của anh, nước đọng lại theo đường cơ bắp trên da, Ninh Khanh không kìm được đưa tay chạm vào vết nước.

Đầu ngón tay bị nắm chặt, Trịnh Ngộ Tư cúi người hôn lên trán cô, cắn nhẹ một cái lên bờ môi: "Nằm ở chỗ này một lát."

“Anh đi đâu…” Ninh Khanh ôm anh không buông.

Anh đột nhiên cười, có chút xấu xa: "Giặt ga trải giường."

Ninh Khanh vội vàng chui lại vào trong chăn.

Gần trưa, Trịnh Ngộ Tư cầm theo quần áo cô quay trở lại, cô mặc vào đi xuống lầu. Ga trải giường, chăn bông và áo choàng tắm màu trắng đã được giặt sạch treo giữa sân giữa trưa nắng chói chang.

Ninh Khanh vào phòng tắm rửa mặt, bóp kem đánh răng, ngẩng đầu soi gương.

Cô gái trong gương có mái tóc rối bù nhưng không luộm thuộm, đôi môi đỏ mọng, làn da trong suốt, trên bờ vai trắng nõn và cổ có vài dấu hôn nhạt, chúng không rõ ràng nhưng lại phải cần được che giấu. Gương mặt xinh đẹp có phần lười biếng hơn trước, vừa thấy là biết đây là bộ dáng khi được yêu thương quá mức.

Cô nhìn bản thân trong gương, chợt đỏ mặt.

Sau khi trang điểm, bước ra khỏi phòng, Trịnh Ngộ Tư tình cờ giơ máy ảnh lên để chụp cảnh này.

Ninh Khanh đi tới nhìn lướt qua ảnh chụp, vòng tay qua eo anh, ngẩng mặt hỏi: "Anh có cảm thấy em thay đổi gì không?"

Trịnh Ngộ Tư tắt máy ảnh, đặt nó lên bàn, cúi đầu nhìn cô.

Cô chỉ trang điểm mắt một lớp mỏng, đường kẻ mắt hơi nhếch lên, lông mi mảnh mai, con ngươi màu hổ phách tự nhiên phản chiếu toàn bộ diện mạo của anh, chỉ cần nhìn anh là cô không thể chống lại sự thôi thúc bản năng.

Anh đè nén hơi thở đột ngột không thể kiểm soát của mình, thấp giọng trả lời: "Có."

"Thật sao, thay đổi cái gì?"

Trong mắt người đàn ông lộ ra một phần chiếm hữu cùng chiếm hữu, Ninh Khanh nhìn qua trong lòng không khỏi nhảy dựng, tối hôm qua cùng sáng nay lúc trên giường, cô đã nhìn thấy bộ dáng này.

"Thay đổi rất nhiều," Một nụ hôn bất ngờ rơi xuống môi cô, " (*)Tú sắc khả xan."

* Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 nghĩa:

1. Chỉ cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.

2. Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”