Đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào khe hở nhỏ, chen vào hai cánh hoa, chọc vào mật đạo ở giữa, nhẹ nhàng đảo qua lại, khiến cho sóng nước cứ lên xuống liên tiếp.
Sau khi hết bất ngờ, Ninh Khanh bắt đầu rên lên những tiếng mềm mại, kɧoáı ©ảʍ tê dại phía dưới truyền tới bên hông, rồi lại chảy dọc đến toàn thân, máu dồn lên làm gương mặt cô đỏ bừng. Cô cắn mu bàn tay, như vậy có vẻ giúp cô đỡ ngại ngùng hơn.
Kỹ năng khẩu giao của đối phương không thành thạo, nhưng ưu điểm là vô cùng nhẹ nhàng, dưới đầu lưỡi mạnh mẽ, cô gái không kìm được mà run rẩy, hai tay nắm loạn xạ ga giường, tiếng rêи ɾỉ mê người không ngừng phát ra từ đôi môi.
Đầu lưỡi rút ra miệng huyệt, bắt đầu liếʍ láp âʍ ѵậŧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai mắt cô chứa đầy nước mắt, khác hẳn với cảm giác ngày thường mình tự chạm vào, giờ phút này cô buộc phải giao hết cho đối phương, một cảm giác vừa khiến cô sợ hãi lại vừa khiến cô thèm khát. Ninh Khanh dùng sức kẹp người đàn ông đang vùi đầu vào giữa hai chân, cô cảm thấy sướиɠ muốn ngất đi rồi.
Dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào được đầu lưỡi anh cuốn vào trong miệng, thân dưới của Trịnh Ngộ Tư như muốn nổ tung, những tiếng rêи ɾỉ mềm mại của cô mang đến cho anh sự thỏa mãn, hàm răng cắn nhẹ vào hạt đậu nhỏ, không bao lâu, cơ thể của cô run rẩy kịch liệt, một luồng nước da^ʍ nóng hổi phun ra, tất cả đều bị anh nuốt xuống.
“A…” Cần cổ tuyết ngửa về phía sau, trong mắt là cảnh pháo hoa nổ bùm bùm.
Trận lêи đỉиɦ đầu tiên đến quá bất ngờ, nó gần như cướp đi hết sức lực của cơ thể co, Ninh Khanh thở dồn dập, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần. Trịnh Ngộ Tư đã nằm bên người cô lần nữa, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ toàn hình ảnh phản chiếu của cô, sự dịu dàng đó được hiện rõ trên đôi mắt anh. Khóe miệng Trịnh Ngộ Tư cong lên, cánh môi sáng lấp lánh, tất cả đều là… nước sốt ngon ngọt thuộc về cô.
Ninh Khanh tiến vào lòng anh, duỗi tay ôm lấy anh, “Cảm ơn…” Cô đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi.
Cảm ơn anh không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cảm ơn anh đã xả thân mình vì cô.
Tưởng tượng đến một người đàn ông sạch sẽ và nghiêm chỉnh lại khẩu giao vì cô mà khẩu giao, cô cảm thấy mình vô cùng tội lội vì đã kéo một thần tiên như anh xuống chốn phàm trần này. Rõ ràng anh đã có thể làʍ t̠ìиɦ trực tiếp với cô rồi lấy lí do là “Giảm tác dụng của thuốc”, nhưng anh lại không làm như vậy.
Ninh Khanh cảm thấy trái tim mình đã tan chảy, cảm giác được tôn trọng và quan tâm cùng lúc mang lại cho cô niềm vui thích từ thể xác đến lẫn tâm hồn.
Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông vẫn còn trong trạng thái cương cứng như nãy giờ, nó áp vào người cô, đồng thời chọc vào bụng dưới của cô.
“Để em giúp anh,” Ninh Khanh ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
Đêm khuya tháng chín trời vẫn khô nóng, điều hòa được bật đã khiến nhiệt độ trong nhà nhanh chóng giảm xuống. Ninh Khanh khoác một chiếc áo sơ mi mỏng, ngồi quỳ ở trên thảm. Cô vươn tay nhẹ nhàng thăm dò thứ to lớn giữa hai chân Trịnh Ngộ Tư, anh đang ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cửa sổ, trong nhà tối om nên không nhìn rõ được biểu cảm lúc này của anh.
Bàn tay nhỏ ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy cự vật nóng hổi, cô khẽ cắn môi âm thầm cổ vũ chính mình, bắt đầu loát động theo thân gậy, cái miệng hơi hé mở, đầu lưỡi để ở qυყ đầυ tròn trịa, liếʍ đi chất lỏng trong suốt tràn ra khỏi lỗ chuông.
Cô nhấm nháp, có thể chấp nhận mùi vị của nó được.
Cô gắng há miệng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ thô dài, nhưng vật của anh lại quá lớn… Ninh Khanh nhíu hai hàng lông mày, nhớ lại cảnh phim AV mình đã từng xem, khó khăn mυ'ŧ vào.
Người đàn ông hít hà một hơi, một bàn tay nhịn không được xoa lên mái tóc cô, kiềm chế thú tính của bản thân để không đè cô xuống.
Cái lưỡi mềm mại dính phải mùi tanh, nỗ lực liếʍ quanh thân gậy, tay nhỏ cũng bận không kém khi nắn bóp túi trứng phía dưới, móng tay cạ nhẹ vào lớp da nhăn nheo, chọc đến bụng dưới của đối phương căng chặt, bàn tay to đang vuốt ve tóc cô bỗng dùng sức.
Cô thật sự không có kinh nghiệm nào trong chuyện giường chiếu này, bị ấn liếʍ gậy thịt trong chốc lát liền vội vàng rút lui, thiếu oxy giống nhau mồm to thở dốc. Mắt đẹp tràn đầy nước mắt, không biết là ủy khuất vẫn là đơn thuần sinh lý phản ứng.
Nhưng cuối cùng chính anh là người làm cho cô khóc.
Ninh Khanh giống như đang che chở một món báu vật, cô áp dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng trên má, giương mắt nhìn về phía người đàn ông đang rũ mắt nhìn xuống, mở miệng, “Em có… Có làm đau anh không.”
“Không có, rất thoải mái,” Trịnh Ngộ Tư vươn tay vuốt ve môi cô, “Được rồi, như vậy là đủ rồi.”
Ninh Khanh lắc đầu: “Muốn cho anh bắn ra cơ…”
Nói rồi lại cúi xuống nuốt nó vào lần nữa, lần này cố gắng lắm cô mới có thể nuốt vào một nửa thân gậy, nếu vào sâu hơn nữa chỉ càng thêm buồn nôn. Vì thế cô đành phải dùng hai tay chăm sóc phần còn thừa lại ở bên ngoài, khoang miệng dùng sức mυ'ŧ vào, Ninh Khanh lắng nghe hơi thở từ từ thay đổi của người đàn ông, sau đó chậm rãi tìm kiếm điểm nhạy cảm của anh.
Mùi tanh trong miệng càng ngày càng nồng, không biết qua bao lâu, dường như mọi thứ trong miệng đã mất đi cảm giác, chỉ có thể theo bản năng liếʍ liếʍ. Cuối cùng, hơi thở gấp gáp của người đàn ông cũng ngừng lại, anh đột nhiên không tự chủ được đè cô xuống, bắn toàn bộ chất lỏng mằn mặn vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Ninh Khanh sợ hãi nức nở một tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn nuốt hết chất lỏng. Khi người đàn ông bắn xong, cô đứng dậy rồi ngồi lên đùi anh, vùi mặt vào hõm vai anh.
Trịnh Ngộ Tư điều chỉnh ổn lại nhịp thở, hai tay ôm eo cô, môi mỏng áp sát vành tai đỏ rực của cô gái, “Cục cưng, nhổ ra đi em.”
Ninh Khanh im lặng vài giây, nấc lên, chất lỏng trượt xuống thực quản tạo nên một âm thanh hết sức rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
“Em nuốt rồi?” Trịnh Ngộ Tư kinh ngạc quay đầu.
“Ừm,” Ninh Khanh dựa vào cơ thể cường tráng của người đàn ông, da thịt mềm mại hoàn toàn dính chặt lấy anh, cô giống một con rắn nước quấn quanh người anh, tuy hai mà một, hai mắt cô sáng ngời, nhìn thẳng vào anh, “Nghe nói… Nuốt hết sẽ khiến đàn ông thỏa mãn hơn.”
Anh cầm cốc nước trên tủ đầu giường đưa cho cô súc miệng, xong hết hai người lại nằm trên giường, ôm nhau đầy tình tứ.
“Sao lại ngốc như vậy chứ,” Trịnh Ngộ Tư ôm cô vào lòng, một tay ôm lấy eo thon của cô, xoa xoa, “Không thích thì không cần nuốt mà.”
“Không phải không thích…” Ninh Khanh chui rút vào lòng anh, dùng cơn buồn ngủ và mỏi mệt để che giấu vẻ ngượng ngùng.
Anh.... Sao không thích cho được.