Xem phim xong, Trịnh Ngộ Tư rất cẩn thận đưa cô gái về ký túc xá. Ninh Khanh không chịu nổi dáng vẻ làm nũng của người đàn ông lạnh lùng này, cô lẳng lặng tha thứ cho anh, nhưng trên mặt vẫn còn nét không vui, không cho anh hôn loạn xạ.
Trở lại ký túc xá, đôi môi sưng đỏ của cô không tránh được bị Ân Uyển Uyển trêu chọc.
Sau ngày hôm đó, Ninh Khanh đã bắt đầu vào học kỳ mới, Trịnh Ngộ Tư cũng bận rộn hơn, anh hầu như không gửi tin nhắn nào cho cô nữa, cô nhắn thì phải mất vài giờ anh mới trả lời lại. Ngoại trừ buổi chụp ảnh riêng tư lần đó, cuộc sống của hai người không còn liên quan gì nữa.
Có lẽ cảm giác của cô dành cho anh chỉ là mới lạ nhất thời, không có mối quan hệ nhất định, cô cũng không có tư cách yêu cầu anh cho bất cứ điều gì. Cũng trách sự dễ dãi của cô nữa, chắc giờ Trịnh Ngộ Tư nghĩ cô là loại con gái rất tùy tiện.
Ninh Khanh liên tục mở khung chat, cô muốn gửi chút gì đó, nhưng cuối cùng xóa hết những gì mình đã nhập rồi rời khỏi WeChat. Cũng may gần đây cô nhận được công việc chụp quảng cáo cho các nhãn hàng làm đẹp nổi tiếng, cần phải làm việc một cách nghiêm túc, bởi vậy nên mới có thể dời được sự chú ý của cô.
“Ninh Khanh có ở đó không? Có hoa của cậu dưới lầu, tớ mang lên cho cậu nha.” Bạn học ở ký túc xá bên cạnh gõ lên cửa phòng 303, lú cái đầu nhỏ vào xem xét.
Ninh Khanh ngẩn người, mờ mịt nhận lấy bó hoa, không quên nói cảm ơn với đối phương.
Ba cô bạn cùng phòng đều tò mò vây quanh —— giữa mười một đóa hoa hồng đỏ tươi là một tấm thiệp, trên mặt thiệp không có viết gì cả, nhưng ở góc phía dưới bên phải có để lại tên “Ethan”.
Ân Uyển Uyển nhìn vẻ mặt tươi cười của Ninh Khanh khi xem xong tấm thiệp, liền tsk tsk hai tiếng: “Cũng không thể mềm lòng dễ dàng vậy được đâu cục cưng à!” Cô ấy biết tên đàn ông đã làm Ninh Khanh mất hồn mấy ngày nay.
Đặt tấm thiệp lại chỗ cũ, Ninh Khanh khoác lấy một bên tay An Uyển Uyển, “Tớ sẽ không dễ dàng tha thứ đâu.”
“Thế à, vậy Tưởng Minh Hạo của cậu đâu? ” Từ Hân nhẹ giọng hỏi.
Tưởng Minh Hạo là sinh viên khoa ngoại, dù cho cậu có đối xử tốt với Ninh Khanh nhưng chỉ đổi lại sự thờ ơ, ai cũng biết về chuyện Tưởng Minh Hạo theo đuổi Ninh Khanh, mà bên nhà gái lại chẳng hề động lòng, trớ trêu thay cô bạn Từ Hân lại thích thầm Tưởng Minh Hạo, nhìn thấy cảnh này, đương nhiên tâm tình cô ta sẽ không khỏi phức tạp. Định sẽ thổ lộ được tình cảm mình mà giờ mối quan hệ càng ngày càng xa cách, hai người chỉ duy trì hòa bình trên nét mặt thôi. Tuy Ninh Khanh bất đắc dĩ, nhưng cô cũng hiểu.
“Đủ rồi Từ Hân, cậu ấy đã từ chối Tưởng Minh Hạo hai lần, cậu thích người ta thì tự mình cố gắng đi.” Trần Thanh Thụy cái hay không nói, lại nói cái dở.
Từ Hân nhất thời không nói chuyện, liếc thẳng mặt cô bạn một cái, rời khỏi phòng.
Trần Thanh Thụy biết mình nói sai, cô ấy đáng thương nhìn về phía Ninh Khanh, cô chỉ nhún vai không nói gì, cả ký túc xá bỗng im lặng rơi vào suy nghĩ.
【 Tên đàn ông bội bạc xấu xa: Nhận hoa chưa? 】
【 Ninh Khanh: Rồi 】
【 Tên đàn ông bội bạc xấu xa: Ngày mai có thời gian rảnh để hai ta cùng nhau ăn tối không 】
【 Ninh Khanh: Không rảnh 】
Đối phương không trả lời nữa, Ninh Khanh thầm nghĩ có phải cách nhắn của cô lạnh nhạt quá nên dọa chạy anh rồi không.
Không được, đây chính là *vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, thân là một cô gái, phải mạnh mẽ lên, không thể dễ dàng bỏ đi lớp phòng thủ khi người khác chủ động!
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Phía bên kia, Trịnh Ngộ Tư đã phải bận rộn lo việc khai trương phòng studio chụp ảnh mới của mình trong mấy ngày nay, anh không nhịn được mỉm cười khi nhìn thấy tin nhắn trả lời ít ỏi của cô, anh có thể mường tượng ra dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ nhà mình vì dạo này không được anh quan tâm.
Nhưng mà ngày mai Ninh Khanh thật sự không rảnh, ngày 22 tháng 9 là sinh nhật lần thứ 21 của cô. Nhóm bạn thân đã hứa sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cùng với cô rồi.
Tại KTV, Ninh Khanh thả mình trong một góc ở sô pha, nhìn màn hình TV đang phát nhạc, Ân Uyển Uyển và một người bạn thân khác là Lý Văn Duyệt đang cùng nhau liếc mắt đưa tình song ca. Mặc dù cả nhóm nói là tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng vào KTV rồi thì liên bắt đầu thi nhau uống rượu, uống xong thì tranh nhau ca hát nhảy múa, sớm đã bỏ quên cô một bên.
Ninh Khanh rất ít khi uống rượu, nhưng hôm nay cô phá lệ một bữa, cái miệng nhỏ nhấm nháp ly rượu trong tay, dáng vẻ lười biếng ấy khiến người ta không thể dời mắt được.
Chợt tầm nhìn tối sầm lại, là Tưởng Minh Hạo ngồi xuống bên người cô.
Từ Hân gọi cậu ta đến sao? Rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì?
Ninh Khanh không chút để ý thu lại đôi chân dài của mình, thẳng lưng ngồi. Tưởng Minh Hạo nổi danh là con nhà giàu trong trường, sau khi tình cờ quen biết cô liền dồn dập theo đuổi, nhưng Ninh Khanh nghe nói cuộc sống sinh hoạt của cậu phú nhị đại này không phù hợp với cô, vì vậy vẫn nên hạn chế tiếp xúc cho lành.
“Sinh nhật vui vẻ, Ninh Khanh.” Người bên kia cười ôn hòa, đưa cho cô một cái hộp nhỏ. Ninh Khanh mở ra, là vòng cổ phiên bản giới hạn mới nhất của thương hiệu T.
“Cảm ơn, cậu có tâm quá” Cất chiếc hộp đi, cô nói “Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh một chút một chút.”
Ninh Khanh đặt ly rượu xuống đến nhà vệ sinh, không hề thấy được ánh mắt phức tạp của Từ Hân dành cho mình.
Ninh Khanh không hay biết việc Tưởng Minh Hạo sẽ chuốc thuốc cô.
Sau khi quay lại từ toilet, nhóm bạn chỉ còn có mình Từ Hân là không có dấu hiệu say xỉn. Cô ngồi xuống tiếp tục uống lên ly rượu vừa rồi, không để ý tới đôi mắt đầy ẩn ý của Tưởng Minh Hạo, qua một lúc sau cơ thể cô bắt đầu trở nên kì lạ.
Hơi thở dồn dập, toàn thân nóng lên, còn phía dưới lại có cảm giác trống rỗng khó thể diễn tả… Cô đã đọc qua nhiều tiểu thuyết, cho dù chưa trải qua cũng biết cơ thể mình đang bị gì.
Có vẻ đối phương không dám bỏ quá nhiều thuốc vào nên cô vẫn còn tỉnh táo để kiểm soát được mọi việc.
Chết tiệt, thật sự không nên uống ly rượu khi mình đã rời đi, cô đã quá bất cẩn rồi.
Cô đeo túi trở vào nhà vệ sinh lần nữa, vặn mở vòi nước hất nước lạnh vào mặt mới miễn cưỡng khiến lý trí quay lại. Dường như người kia cũng đang chậm rãi tiến đến đây, cô hối hận vì mình đã vội vàng chạy đi, sẽ đỡ hơn nếu ở lại chỗ cũ. Chí ít thì nơi đó có nhiều người, nếu tên khốn kia manh động giở trò thì cô cũng có thể tìm sự giúp đỡ của những người khác.
Làm sao bây giờ, nếu tên này ép cô đi, cô chỉ có nước bị người xâu xé thôi.
Giữa suy nghĩ hỗn loạn, Ninh Khanh mở điện thoại lên.