Oành!
Vận hết toàn lực đánh ra một kích, có thể thấy được một đao này của Trần Viễn kinh khủng đến cỡ nào. Cho dù là cường đại giống như Lang Vương, lúc này trong ánh mắt của nó cũng mang theo mấy phần hoảng sợ, còn muốn xoay người tránh đi.
Thế nhưng, tốc độ của Trần Viễn đã hoàn toàn vượt qua vận tốc của âm thanh. Thậm chí, thân hình của anh vừa mới lóe lên, đã xuất hiện ở ngay trước mặt của Lang Vương, cách cơ thể của nó không tới nửa thước.
“Chết!”
Trong miệng phát ra một tiếng gầm thét, ánh đao hiện lên một hình bán nguyệt, từ trên không trung lóe lên ánh sáng, kéo dài đến tận mười mấy mét.
Phập!
Một đao này chém xuống, hoàn toàn không hề bị cản trở một chút nào. Cho dù lực phòng ngự của Lang Vương vô cùng cường đại, nhưng đầu lâu của nó lúc này cũng bị lưỡi đao chém xuống, cột máu từ trên phần cổ của nó nhanh chóng phun ra ngoài, đầu lâu của nó thì lăn lông lốc ở dưới mặt đất mấy vòng. Cuối cùng, hai mắt của nó không ngừng mở lớn, nhìn về phía Trần Viễn dường như rất không cam tâm.
Cho đến lúc chết, Lang Vương cũng không thể nào hiểu được, vì sao trên người của tên nhân loại này, lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng đến như vậy.
Nhưng mà, lúc này Trần Viễn hầu như cũng đã tiêu hao hết toàn bộ chân khí ở trong người. Vẻ mặt của anh hơi có chút tái nhợt, cơ thể cũng bắt đầu xụi lơ, ngồi bệt xuống mặt đất. May mắn, một kích vừa rồi của anh có thể đem Lang Vương đánh gϊếŧ. Nếu không, một khi để nó phản kích, lúc này chính anh cũng không có biện pháp nào bỏ trốn.
“Chíp chíp!”
Dường như phát hiện ra được Trần Viễn trở nên vô cùng suy yếu, Tiểu Hoàng hơi có chút lo lắng, vội vàng vỗ cánh bay đến, dừng lại ở bên cạnh anh, kêu lên hai tiếng.
Nhìn thấy bộ dáng của nó lúc này, Trần Viễn rất muốn đưa tay lên vuốt ve, an ủi nó một hồi. Thế nhưng, trong người của anh chân khí không những bị tiêu hao sạch sẽ không còn, ngay cả thể lực cũng sắp phải chạm đáy. Rất may, lần trước từ trên người của Tiểu Bạch lấy được không ít thứ tốt, lúc này Trần Viễn vội vàng từ trong nhẫn trữ vật, lấy ra một khỏa trái cây, dự định ăn xuống, đem chân khí cùng với thể lực bù đắp một phen.
Nhưng đúng vào lúc này, từ trong thi thể của Lang Vương, đột nhiên bay ra một sợi hắc khí. Sau đó, tốc độ của nó cực nhanh, hướng về phía cơ thể của Trần Viễn lao tới.
Thấy được sợi hắc khí này, Tiểu Hoàng có chút sợ hãi kêu lên, còn muốn phun ra một mồi lửa, đem nó tiêu hủy. Thế nhưng, nó vừa mới há miệng, còn chưa kịp phun ra, thì sợi hắc khí này đã xông thẳng vào trong mi tâm của Trần Viễn, chui vào trong não hải của anh biến mất không thấy gì nữa.
“Chíp chíp!”
Sợ hãi kêu lên vài tiếng, Tiểu Hoang vô cùng khẩn trương, hướng về phía Trần Viễn nhìn lại. Lúc này, toàn bộ khuôn mặt của Trần Viễn đã biến thành một mảnh đen kịt, ngay cả ngũ quan cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, cảm giác cực kỳ kinh dị.
“Chíp chíp!”
Rất muốn đi qua để giúp đỡ cho Trần Viễn, nhưng lúc này Tiểu Hoàng lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể trừng trừng đôi mắt chim, nhìn về phía anh chăm chú không ngừng.
Mà lúc này, sợi hắc khí kia sau khi thông qua mi tâm, hướng về phía não hải của Trần Viễn lao nhanh tới. Đợi đến khi phát hiện ra được đại não của Trần Viễn hiện ra ở trước mặt, hắc khi lúc này mới bắt đầu thả tốc độ chậm lại. Cuối cùng, từ bên trong hắc khí chui ra một đám sinh vật vô cùng kỳ dị. Bọn chúng hình thể rất nhỏ, so với một sợi tóc còn muốn nhỏ hơn gấp mấy lần. Dùng bằng mắt thường, tuyệt đối là không thể cách nào quan sát được bọn chúng.
Thế nhưng, lúc này vừa thấy được đại não của Trần Viễn, đám sinh vật này giống như là tìm đến được thức ăn tươi ngon, bọn chúng vô cùng kích động, đang không ngừng dùng lấy tốc độ nhanh nhất, lao nhanh tới.
Oành!
Chỉ là, bọn chúng vừa mới tiếp xúc đến đại não của Trần Viễn, một cỗ sóng linh khí vô cùng mạnh mẽ đem toàn bộ đại não của Trần Viễn bảo vệ một cách nghiêm ngặt. Đồng thời, lực lượng từ sóng linh khí đem hơn phân nửa sinh vật ngoại lai từ bên ngoài xâm nhập đến, chấn bay ra bên ngoài.
Nhưng mà, đám sinh vật còn lại giống như không có sợ hãi. Ngược lại, bọn chúng càng thêm bạo động, điên cuồng hướng về vòng linh khí bên ngoài não hải của Trần Viễn, lao đi vun vυ't.
Lúc này, từ trên không trung nhanh chóng xuất hiên hai đoàn ánh sáng. Bên trong hai đoàn ánh sáng đứng đấy hai người. Một người chính là Trần Viễn, mà người còn lại cũng không phải ai khascn, mà chính là tàn hồn của thánh nữ.
Tất nhiên, hai người lúc này đều do lực lượng linh hồn ngưng tụ ra. Vừa rồi, đột nhiên bị hắc khí tập kích, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng hoảng hốt. May mắn, tàn hồn thánh nữ đã ra tay kịp lúc, đem toàn bộ não hải của Trần Viễn bảo vệ một cách nghiêm ngặt.
Nếu không, một khi để cho bọn chúng xâm nhập, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào để đem bọn chúng xử lý.
“Tiền bối, đây là đồ vật gì? Vì sao bọn chúng lại có thể xâm nhập vào trong cơ thể của ta?”
Kỳ thật, ngay từ đầu bên ngoài cơ thể của Trần Viễn vẫn luôn có một tầng cương khí hộ thể. Nhưng mà, Trần Viễn cũng không nghĩ đến, cương khí hộ thể của anh vậy mà đối với những sinh vật này hoàn toàn không có một chút năng lực tự vệ nào. Bọn chúng có thể trực tiếp xuyên qua, còn hướng về phía não bộ của anh để công kích tới. Thế nên, trong lòng của Trần Viễn đối với những sinh vật này cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
“Ừm?! Kỳ thật, bọn chúng cũng không phải là sinh vật, mà chúng là do tử vong chi khí tự mình tạo thành. Thông thường, chỉ có những nơi tử khí dày đặc, mới có thể sản sinh ra từ vong chi khí. Thế nhưng, nơi này là trong nội bộ của Thông Thiên Tháp. Ta cũng không biết, vì sao bọn chúng lại có thể xuất hiện ở nơi này.”
Nghe tàn hồn thánh nữ lên tiếng giải thích, đầu óc của Trần Viễn càng thêm cảm giác mơ hồ. Bởi vì, anh cũng không biết từ vong chi khí là đồ vật gì, càng không biết bên trong Thông Thiên Tháp lại sản sinh ra đồ vật đáng sợ như vậy.
Nước mưa?
Đột nhiên, trong đầu như nhớ đến đồ vật gì, Trần Viễn lúc này mới khẽ hô lên một tiếng.
“Thế nào?”
Tàn hồn thánh nữ lộ ra mấy phần nghi hoặc, liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn. Lúc nay, Trần Viễn mới chợt nhớ đến, bên cạnh của anh còn có người, không đúng, còn có một cái tàn hồn. Thế nên, anh mới không khỏi cười khổ, lắc đầu.
“Tiền bối, đây chỉ là một chút suy đoán của ta mà thôi, cũng không biết nó có phải như vậy hay không. Nhưng mà, vừa rồi bên ngoài đột nhiên đổ mưa, ta cảm giác được, nước mưa này hơi có chút quỷ dị, vậy mà có thể đem hộ thể cương khí ở trên người ta ăn mòn.”
“Ồ?!”
Lúc này, ngay cả tàn hồn thánh nữ cũng nhịn không được, khẽ ồ lên một tiếng. Thế nhưng, âm thanh của Trần Viễn lại có chút hốt hoảng, hô lên.
“Tiền bối, không tốt! Bọn chúng sắp xông phá vòng phòng vệ, muốn tiến vào trong não bộ của ta tàn phá!”
Nghe được tiếng hô này của Trần Viễn, tàn hồn thánh nữ cũng vội vàng đưa mắt nhìn sang. Quả thật, dám sinh vật này đã đột phá vòng phòng về ở bên ngoài não bộ của Trần Viễn, còn đang muốn tiến vào bên trong, đem não của anh gặm ăn.
Nhưng mà, tốc độ của bọn chúng lúc này đã có phần chậm lãi, ngay cả số lượng cũng đang giảm đi gần hơn phân nửa. Cho dù là như vậy, nhìn thấy bọn chúng đang cấp tốc tiến đến, Trần Viễn vẫn cảm thấy hết sức hoảng sợ.
Chỉ là, phản ứng của tàn hồn thánh nữ cũng không hề chậm. Lúc này, chỉ thấy nàng đưa tay phất nhẹ một cái. Sau đó, một luồng ánh sáng mang theo lực lượng vô cùng thánh khiết, hướng về phía đám sinh vật ngoại lai đánh tới.
Oành!
Thánh quang nổ tung, toàn bộ não vực của Trần Viễn đều bị chấn động một trận kịch liệt, ngay cả linh hồn của anh cũng run rẩy lên một hồi.
“Tiền bối, ngài đây là có ý gì?!”
Cảm nhận được lực lượng thánh quang vô cùng khủng bố, Trần Viễn không khỏi tức giận, trừng trừng hai mắt nhìn về phía thánh nữ. Dù sao, nơi này cũng là não bộ của Trần Viễn, một khi sóng xung kích gây ra chấn động mạnh, hoàn toàn có thể đem não bộ của anh làm cho tổn thương.
Thế nên, Trần Viễn không khỏi phản ứng lại, đồng thời cũng rất nghi ngờ, có phải nàng đang cố ý trả thù anh hay là không?
“Ngươi nhìn cái gì vậy? Đây không phải là ta muốn ra tay giúp đỡ ngươi sao? Ngươi xem, bọn chúng đã bị thánh quang của ta tiêu diệt. Hiện tại, trên người của ngươi cũng không có bị lực lượng của bọn chúng ăn mòn!”
Thánh nữ đối với ánh mắt này của Trần Viễn giống như cũng không có mấy để ý. Ngược lại, trên khuôn mặt của nàng hiện ra thần sắc vô cùng thản nhiên, nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại.
Nghe thế, Trần Viễn có chút cứng họng, cũng không có biện pháp nào để đáp trả lại. Nhưng mà, anh cũng không có lập tức rời đi, ngươc lại tỏ ra vô cùng cẩn thận, dùng lấy lực lượng linh hồn, quan sát từng các ngõ ngách ở bốn phía xung quanh.
Sau khi xác định ở trong não bộ của mình đã không có bất kỳ dấu vết nào của đám sinh vật ngoại lai kia lưu lại, Trần Viễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đồng thời, Trần Viễn thu hồi linh hồn, rời khỏi hải vực, đem hai mắt mở ra.
Lúc này, trận chiến vẫn còn đang được tiếp tục, hắc khí trên người của anh cũng đã tiêu tán không còn gì nữa. Thế nhưng, tình huống của Tiểu Long cùng với Tiểu Bạch không mấy khả quan. Cho dù Lang Vương đã bị đánh gϊếŧ, nhưng đám dã lang còn lại cũng không có rời đi. Ngược lại, bọn chúng giống như càng thêm điên cuồng, hướng về phía mấy người bọn họ điên cuồng lao tới. Ngay cả Tiểu Bạch, lúc này trên người cũng tràn đầy thương tích, hai con Thiểm Điện Hồ còn nhỏ cũng không biết đã chạy trốn đến nơi nào.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không hề hay biết, lúc linh hồn của anh rời khỏi não vực, thì trên tay của tàn hồn thánh nữ đột nhiên thu lấy một sợi hắc khí. Mặc dù sợi hắc khí này cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức không có cách nào có thể dùng đến mắt thường để quan sát được. Nhưng bên trong hắc khí lúc này, lại có một đầu sinh vật siêu vi đang không ngừng giãy giụa lấy. Phía bên ngoài cơ thể của nó còn bọc lại một vòng ánh sáng, để cho nó không có cách nào có thể xông phá ra bên ngoài, chỉ có thể cuộn tròn lại thành một đoàn, điên cuồng gặm cắn.