Ẩn Long

Chương 288: Người thủ hộ

Bị đồ vật không biết rõ đập trúng, thân hình của Trần Viễn lúc này liền trở nên lảo đảo. Ngay sau đó, thân hình của anh đổ sập xuống, suýt chút nữa nện về phía bậc thang ở ngay trước mặt. May mắn, lúc này thân hình của Trần Viễn hơi thoáng chuyển động một chút, đem lực va chạm tán đi hơn phân nửa, cả người cũng vừa vặn lăn về phía biên giới của bậc thang, không có bị rơi ra khỏi Thông Thiên Tháp.

Kinh hãi thở ra một hơi nặng nề, lúc này Trần Viễn mới cực tốc xoay đầu nhìn lại, quan sát đồ vật vừa mới nện trúng ở phía sau lưng của mình.

“Ngao ô!”

Đột nhiên, một trận âm thanh non nớt mang theo mấy phần mừng rỡ, không ngừng lắc lư, hướng về phía Trần Viễn nhanh chóng chạy tới.

Nhìn thấy được đồ vật ở trước mặt, Trần Viễn không hiểu thấu có loại cảm giác hết sức quen thuộc, thậm chí còn mang theo mấy phần gần gũi.

“Tiểu Long?”

Âm thanh mang theo mấy phần không chắc chắn, Trần Viễn hơi khẽ hô lên một tiếng.

“Ngao… ngao…”

Vừa nghe được tiếng hô này của anh, trong miệng của sinh vật phát ra ngao ngao, giống như là đang đáp lại.

Nhìn nhìn một hồi, Trần Viễn mới có thể xác định, đây quả thật chính là con rồng nhỏ, lần trước bị thiếu nữ kia cướp đi.

Chỉ là, thân hình của nó lúc này đã lớn đến mấy vòng, thậm chí cái đầu của nó lúc này đã cao tương đương với một người lớn. Hơn nữa, khí tức của nó vậy mà đã đạt đến cấp bậc đại tông sư, hoàn toàn không có thua kém gì Trần Viễn trước khi đi đến nơi này.

Điều này thật sự để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh dị. Phải biết, lúc nó vừa mới sinh ra, thực lực vẫn còn vô cùng nhỏ yếu, chỉ tương đương với cấp bậc võ sư mà thôi. Lúc đó, Trần Viễn chỉ cần nhẹ nhàng dùng một ngón tay, cũng đủ để đem nó chế phục.

Nhưng hiện tại, cho dù thực lực đã tăng lên một mảng lớn, Trần Viễn cũng không có chắc chắn, có thể đem nó đè ép giống như trước kia.

May mắn, Trần Viễn cùng với Tiểu Long vốn dĩ là có lực lượng linh hồn liên hệ. Cho dù mấy tháng không có gặp mặt, nó vẫn đối với anh vô cùng thân cận. Vừa mới nhìn thấy Trần Viễn, nó giống như gặp lại được thân nhân, vô cùng vui vẻ nhào tới, dùng lấy cái đầu của mình cạ cạ lên trên người của anh.

Cảm nhận được tâm tình vô cùng kích động của Tiểu Long, Trần Viễn thật sự không biết nói thêm lời nào. Lúc trước, quả thật không phải vì tình cảnh bất đắc dĩ, anh cũng không muốn đem nó giao ra. Thế nhưng, thực lực của thiếu nữ kia quá mức mạnh mẽ. Cho dù là hiện tại, Trần Viễn cũng không dám trực diện đối mặt với nàng.

Đột nhiên, cảm nhận được một tia ánh mắt từ phía không trung nhìn đến. Lúc này, Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung.

Cũng không biết từ lúc nào, phía bên ngoài Thông Thiên Tháp lúc này đã đứng đấy một người thiếu nữ, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, trên lưng còn mang theo cung tên, khí thế vô cùng hiên ngang, đạp lên trên lưng của Cự Long, đứng lơ lửng ở trước mặt của Trần Viễn.

Vừa nhìn thấy được thiếu nữ này, trong lòng Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút kinh hoảng. May mắn, hiện tại anh đang đứng ở trên bậc thang đi thông đến Thông Thiên Tháp, xung quanh đã có kết giới bảo hộ, thiếu nữ này cũng không có cách nào chui vào bên trong được. Nếu không, lúc này sợ rằng Trần Viễn đã trực tiếp xoay người bỏ chạy.

“Không đúng?!”

Thế nhưng, đột nhiên nhớ ra thứ gì, lúc này Trần Viễn không khỏi giật mình, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Long, lại nhìn nhìn về phía thiếu nữ đứng ở phía trước mặt. Nhất thời, một cỗ cảm giác lạnh buột từ trên sống lưng truyền xuyên, chạy thẳng đến cái ót.

“Tiểu tử, ngươi cũng không cần phải hoảng sợ. Nàng sẽ không có cách nào đi vào bên trong. Kết giới này đối với bọn họ là dùng để ngăn cách. Mà con rồng nhỏ này, bởi vì trên người của nó có mang theo linh hồn ấn ký của ngươi, thế nên vừa rồi mới bị nàng ném đi vào.”

Nhìn ra được tâm tình của Trần Viễn, lúc này tàn hồn thánh nữ mới chậm rãi hiện ra, bắt đầu lên tiếng giải thích.

Suy nghĩ một hồi, Trần Viễn cảm giác lời này của nàng nói rất hợp lý. Thế nên, tâm tình của anh cũng dần dần trở nên yên tĩnh lại.

“Nhân loại, chăm sóc tốt cho nó!”

Âm thanh của thiếu nữ lúc này đột nhiên truyền đến bên tai, để cho Trần Viễn có loại cảm giác không có cách nào hiểu thấu. Trần Viễn cũng không biết rõ, mục đích của nàng là gì. Nhưng còn không đợi anh lên tiếng đáp lại, thân hình của nàng cứ như vậy cỡi theo Cự Long xoay người rời đi.

Sau đó, đám quái vật ở bốn phía xung quanh giống như được mở ra ràng buộc, bọn chúng vậy mà lại một lần nữa nhao nhao lộ ra bên ngoài.

Vừa nhìn thấy được đám quái vật này xuất hiện, trong lòng Trần Viễn có loại cảm giác rét lạnh. Anh cũng không dám lưu lại ở đây quá lâu, cấp tốc hướng về phía Tiểu Long, vội vàng nói ra.

“Đi thôi, chúng ta trở về nhà!”

Ngay sau đó, Trần Viễn một đường chạy thẳng để Thông Thiên Tháp, Tiểu Long cũng một bước không rời, bám theo ở ngay bên cạnh của anh. Tất nhiên, tàn hồn thánh nữ lúc này đã trở vê lại Tiên Cung, cùng với Trần Viễn tiến vào bên trong Thông Thiên Tháp.

Ầm!

Ngay khi bước chân của Trần Viễn đạp đến bậc thang cuối cùng của Thông Thiên Tháp. Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên. Toàn bộ kết giới bên ngoài giống như bị đồ vật gì đó đập nện, ngay cả thân tháp lúc này cũng trở nên lắc lư dữ dội.

Không kịp xoay đầu nhìn lại, Trần Viễn nhanh chóng vọt vào bên trong Thông Thiên Tháp. Sau đó, toàn bộ không gian bên ngoài liền bị đóng kín. Ngay cả bậc thang cũng biến mất không thấy gì nữa.

Gào!

Rống!

Liên tiếp những tiếng thú rống không ngừng vang lên. Thế nhưng, Thông Thiên Tháp lúc này lại hóa thành một vệt tinh quang, hướng về phía tinh không lao nhanh đi.

Cho dù thực lực của đám quái vật này không thấp, nhưng tốc độ của Thông Thiên Tháp thật sự là quá mức kinh khủng. Bọn chúng chỉ kịp chụp vào không trung, sau đó liền không thấy được bất kỳ đồ vật gì nữa.

Lúc này, trên một đỉnh núi cách vị trí tòa Thông Thiên Tháp vừa mới xuất hiện khoảng chừng trăm dặm. Một con Cự Long, cùng với một người thiếu nữ, lẳng lặng đứng ở nơi đó, đưa ánh mắt hướng về phía tinh không.

Không ai biết trong lòng của thiếu nữ đang suy nghĩ điều gì, nhưng ánh mắt của Cự Long lại mang theo mấy phần cảm khái. Nó thật sự không có nghĩ đến, tên nhân loại kia không những đem nó cứu đi ra ngoài, còn có thể tìm được biện pháp rời khỏi cái thế giới quỷ quái này.

Đáng tiếc, ngoại trừ truyền nhân của Long Thần, nó cũng không có cách nào đi theo Trần Viễn ra ngoài. Nếu không, ngoài kia vũ trụ bao la, có lẽ là sân khấu để cho nó tha hồ vùng vẫy. Hiện tại, ngoài dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lấy tinh không, nó cũng không có biện phạp nào để rời đi.

Chỉ là, miên mang suy nghĩ một lúc, đột nhiên trong đầu của nó bỗng dưng nhớ ra một sự kiện. Sau đó, cả khuôn mặt của nó đều trở nên ngơ ngác, vẻ mặt có chút chấn kinh, âm thầm kêu lên.

“Khoan đã, ta với hắn còn chưa có giải trừ khế ước. Nếu như, hắn chạy loạn ở bên ngoài, bị kẻ khác gϊếŧ chết thì ta phải làm thế nào bây giờ?!”

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Cự Long cực kỳ hoảng sợ. Thế nhưng, còn không đợi nó kịp kêu lên. Lúc này, âm thanh mang theo mấy phần sát khí của thiếu nữ đột nhiên vang lên.

“Đi, chúng ta cần phải dọn dẹp lại nơi này một chút!”

Nghe được tiếng hô này của nàng, ánh mắt của Cự Long không ngừng xoay chuyển. Sau đó, nó thấy được vẻ mặt của thiếu nữ đang vô cùng chăm chú, nhìn về phía bầy quái vật vẫn còn đang lơ đãng, vòng quanh ở nơi mà Thông Thiên Tháp vừa mới biến mất.

Thấy được bộ dáng này của nàng, trong lòng Cự Long không khỏi cười khổ. Nó đã biết, thiếu nữ này là một vị thủ hộ thần, vì muốn thủ hộ nơi này, không để cho bầy quái vật trước mắt phá vỡ phong ấn, chui ra bên ngoài tai họa nhân gian. Thế nên, nàng vẫn luôn một mực đem bọn chúng đuổi gϊếŧ. Cho tới hiện tại, nàng đã trải qua mấy chục vạn năm không ngừng chinh chiến. Cho dù là Cự Long, kỳ thật ở trong lòng của nó vẫn đối với nàng vô cùng bội phục.

Chỉ là, tính tình của người này có chút kỳ quái, lại không ưa thích náo nhiệt. Thế nên, ở lâu với nàng nó có cảm giác cực kỳ buồn chán. May mắn, nhờ có nàng trợ giúp, hiện tại thực lực của nó đã khôi phục gần đến chín thành, dùng để đối phó với những con quái vật này vẫn còn tương đối dư sức.

Chính vì thế, vừa nghe được mệnh lệnh của thiếu nữ, Cự Long cũng không có do dự một chút nào, nó liền trực tiếp vỗ cánh, hướng về đám quái vật ở xung quanh lao nhanh tới.

Dù sao, rời đi cũng không thời nào rời đi được. Hiện tại, nơi này cũng không có việc gì để làm, đem đám quái vật này đánh gϊếŧ, Cự Long cảm thấy vẫn rất vui vẻ.

Thế nên, vừa mới xông đến, trong miệng của nó liền phun ra một ngụm long tức, hướng về phía vị trí của một con quái vật đầu rồng, thân rắn phun tới.

Oành!

Long tức của nó vùa phun tới, trực tiếp liền đem thân thể của con quái vật tên là Long Xà này đánh thành một mảnh thịt nát. Thế nhưng, còn không đợi nó vui mừng được bao lâu, một tiếng thú rống đột nhiên truyền đến.

Rống!

Sau đó, một gã Cự Nhân, trên tay cầm lấy cự mâu, cưỡi ở trên lưng của con sư tử ba đầu, hướng về phía bên này, tức giận xông tới.

Nhìn thấy được tên Cự Nhân này, tròng mắt của Cự Long không khỏi trừng lớn. Thế nhưng, còn không đợi cho nó phản ứng lại, thiếu nữ đã đem thanh trường thương ở trong tay, hướng về phía đối phương phóng tới.

Ầm!

Cứ như vậy, một trận kịch chiến lập tức nổ ra. Một người một rồng, hướng về phía Cự Nhân và Tam Đầu Sư công kích. Mà đối phương cũng không rơi vào thế yếu, liên tục tìm cách phản kích.