Ẩn Long

Chương 246: Đi đến Thiên Sơn

“Được rồi, đến thì cũng đã đến, cùng nhau đi vào thì liền sẽ rõ ràng thôi!”

Lúc này, vốn từ đầu đến cuối đều không mở miệng ra nói một lời, đột nhiên nhị trưởng lão bất ngờ lên tiếng cắt ngang, để cho Trần Viễn cùng với Lương Minh Nguyệt không khỏi tạm thời ngưng lại cuộc thảo luận.

“Lời này của nhị trưởng lão cũng rất chí lý. Vậy đi, chúng ta cùng nhau lên đảo. Sau đó, tôi sẽ dẫn anh đi đến gặp chưởng môn!”

Đối với lời đề nghị của nhị trưởng lão, Lương Minh Nguyệt cũng không phản đối. Ngược lại, thần sắc của cô còn mang theo mấy phần hưng phấn, vội vàng điều khiển chim tước, lần nữa hướng về phía trung tâm hòn đảo bay đi.

Lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ được toàn bộ hoàn cảnh trên Thiên Cơ Đảo.

Tòa đảo này quả thật rất lớn. Hơn nữa, hoàn cảnh xung quanh giống như tiên cảnh. Xa xa trên những ngọn đồi là các ngôi nhà cổ xưa, với cột đình, ngói đỏ xen lẫn với các kiến trúc phụ, tạo thành một loại khung cảnh cực kỳ nên thơ.

Tất nhiên, đây cũng không phải là những thứ mà Trần Viễn để ý nhất. Thứ khiến anh chú ý lúc này chính là một ngọn cao phong.

Ngọn núi này đứng sừng sững ở trên Thiên Cơ Đảo, không biết từ đây đến đó khoảng cách bao xa, nhưng Trần Viễn vẫn có thể cảm giác được nó vô cùng to lớn, cực kỳ hùng vĩ.

Mà dựa theo hướng bay của chim tước, mấy người Trần Viễn hiện tại đang hướng về phía ngọn núi cao lớn này bay đi.

“Trần Viễn, anh có nhìn thấy ngọn núi lớn nhất trên đảo kia không? Đó là nơi nghỉ lại của tông chủ và các vị trưởng lão. Ngọn núi ấy có tên là Thiên Sơn, cũng không ai biết rõ nó cao bao nhiêu. Nhưng nghe nhiều vị tổ tông truyền ngôn lưu lại, thì ngọn núi này đã có lịch sử cực kỳ cổ xưa, nếu như có thể đứng được trên đỉnh của nó, chúng ta có thể đưa tay chạm đến tầng mây. Bất quá, trên đỉnh cao nhất của ngọn Thiên Sơn này, có một đầu hung thú đang canh giữ ở đó. Bình thường, chỉ có tông chủ và một số vị trưởng lão nhận được mệnh lệnh mới có thể đi lên được. Nếu không, người bình thường chỉ cần vừa đặt chân đi lên, sẽ bị con hung thú này công kích. Chính vì thế, cho dù đã sinh hoạt ở trên ngọn núi này nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng biến rõ hoàn cảnh nơi đó sẽ như thế nào?”

Vừa nói, ánh mắt của Lương Minh Nguyệt vừa nhìn về phía đỉnh núi, mang theo mấy phần chờ mong.

Không biết vì sao, khi khoảng cách càng lúc càng đến gần Thiên Sơn, tâm tình của Phượng Hoàng càng lúc càng trở nên táo bạo. Nếu như không phải Trần Viễn cố ý đem nó trấn áp xuống, sợ rằng lúc này nó đã tự mình thoát đi, bay lêи đỉиɦ ngọn Thiên Sơn kia.

Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi khẽ nhíu lại. Bất quá, biểu hiện bên ngoài của anh vẫn rất bình tĩnh, trên mặt chỉ lộ ra một chút hiếu kỳ, sau đó cũng không để cho hai người bọn họ phát hiện ra được chuyện gì bất thường.

“Đứng lại, nơi này là cấm địa của tông môn, người ngoài không thể tùy tiện tiến vào!”

Đúng vào lúc này, ngay khi chim tước bay đến gần Thiên Sơn khoảng mấy chục dặm, đột nhiên một cái bóng người nhảy ra, đem đường đi của ba người cản lại. Hơn nữa, nhìn khí thế từ trên người của đối phương, người này vậy mà cũng đã là một vị đại tông sư sơ kỳ. Mặc dù thực lực không thể so với nhị trưởng lão, cũng không mạnh hơn anh và Lương Minh Nguyệt bao nhiêu. Thế nhưng, nơi này còn chưa đến đỉnh Thiên Sơn, vậy mà xuất hiện một vị cao thủ như vậy, thật sự để cho Trần Viễn có loại cảm giác cực kỳ ngoài ý muốn.

“Nhị sư huynh, đây là người mang Thần Ấn, là trưởng môn tương lai của tông môn. Ta đã truyền lại tín hiệu cho trưởng môn, ông ấy đã ra lệnh để cho ta đem người này tiến lên Thiên Sơn.”

Nhìn thấy người thanh niên ở phía đối diện chặn đường, Lương Minh Nguyệt cũng không cảm thấy bất ngờ. Ngược lại cô vô cùng bình tĩnh, lên tiếng giải thích.

Nhưng mà, người nhị sư huynh này dường như không có một chút nể tình nào, trực tiếp hừ lạnh một tiếng.

“Hừ, đây là Thiên Sơn, cũng không phải là nơi tùy tiện cho bất kỳ kẻ ngoại lai nào tiến vào. Ta là người chịu trách nhiệm canh giữ ở đây, nếu như muội muốn để cho hắn đi vào, thì trừ phi lấy ra được thân phận lệnh bài. Nếu không, muội và nhị sư thúc có thể lên, còn kẻ này cần phải lưu lại ở đây!”

Nghe được lời này của nhị sư huynh nói ra, nhất thời lông mày của Lương Minh Nguyệt không khỏi nhíu chặt lại. Nhưng mà, lúc này Trần Viễn đột nhiên đưa tay ra ngăn lại.

“Được rồi, nếu như bọn họ không muốn để cho tôi tiến vào, vậy thì tôi cũng không cần phải tiến vào. Bất quá, điều kiện linh khí ở đây cũng có chút dồi dào, không biết tôi có thể tạm thời ở lại trên đảo tu luyện một đoạn thời gian hay không?”

Nhìn thấy đối phương không muốn để cho mình đi lên Thiên Sơn, Trần Viễn lúc này cũng chỉ có thể đề nghị việc khác.

Nhưng mà, Trần Viễn cũng không có nghĩ đến, mình vừa mới lên tiếng nói chuyện, người nhị sư huynh kia lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, còn lộ vẻ mặt khinh bỉ, khó chịu.

“Hừ, ngươi nghĩ đây là nơi nào, là nơi mà ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao? Nơi này cũng không phải là thiện đường, cũng không thể để cho ngươi tùy tiện ở lại.”

Vừa mới nghe được nhị sư huynh nói ra lời này, sắc mặt của Lương Minh Nguyệt không khỏi khẽ biến, vội vàng đứng ra chắn ngang.

“Sư huynh, đây là khách mà ta tự mình dẫn đến, xin huynh hãy tôn trọng một chút!”

“Tôn trọng? Ha ha ha, chỉ là một tên man di, mọi rợ từ nơi nào chạy đến, cũng nghĩ muốn được kế thừa di chỉ của tông môn hay sao?”

Lúc này, người nhị sư huynh kia không chỉ không có cho Lương Minh Nguyệt một sắc mặt tốt. Hơn nữa, hắn còn trực tiếp lên tiếng chửi mắng Trần Viễn.

Đứng ở một bên, thần sắc của nhị trưởng lão chỉ hơi biến hóa một chút, nhưng ngay sau đó cũng không có để lộ ra bất kỳ biểu lộ khác thường nào.

Mà lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng không thể nào nhẫn nhịn được nữa, thân hình của anh đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Sau đó, cổ tay của anh vung ra, trực tiếp hướng về phía cổ họng của đối phương bóp chặt.

“Vừa rồi, anh mới nói gì?”

Nhìn thấy trên người của Trần Viễn lúc này phát tán ra sát khí. Hơn nữa, vừa rồi động tác của anh thật sự để cho người nhị sư huynh này không có cách nào phát hiện được.

Đừng nói là đối phương, cho dù là nhị trưởng lão đứng ở một bên thần sắc cũng lộ ra mấy phần giật mình.

Bất qua, sau khi hoảng hốt một hồi, người nhị sư huynh này vậy mà đột nhiên cười to một tiếng.

“Ha ha ha, ta mắng ngươi thì thế nào? Chẳng lẽ, ngươi dám ở nơi này gϊếŧ ta hay sao?”

Trong lòng của người nhị sư huynh này vô cùng vững tin, Trần Viễn sẽ không dám ra tay đánh chết hắn.

Nhưng mà, Trần Viễn hoàn toàn không có nói nhảm nửa lời. Ngay lập tức, cổ tay của anh siết chặt. Đồng thời, một cỗ khí thế từ trên người anh bộc phát ra ngoài, để cho thần sắc của người nhị sư huynh kia bỗng dưng trở nên vô cùng hoảng hốt.

Mà lúc này, vị nhị trưởng lão cuối cùng cũng không thể đứng im nhìn lấy đệ tử của tông môn bị Trần Viễn gϊếŧ chết. Thế nên, thân hình của nhị trưởng lão bắt đầu chuyển động, dự định đem người nhị sư huynh kia cứu ra.

Bất qua, thân hình của ông ta vừa mới chuyển động, âm thanh lạnh lùng của Trần Viễn lại đột nhiên vang lên.

“Nhị trưởng lão, ông tốt nhất là đừng nên chuyển động. Nếu không, tôi cũng không biết mình có lỡ tay, đem người này gϊếŧ chết hay không?”

Vừa nói, lực tay của Trần Viễn vừa hơi tăng mạnh. Ngay lập tức, sắc mặt của người nhị sư huynh kia liền trở nên trắng bệch, ánh mắt mang theo mấy phần sợ hãi, thốt ra.

“Nhị trưởng lão, mau cứu ta!”

Nhưng mà, lúc này nhị trưởng lão cũng không dám di động. Bởi vì, trên người Trần Viễn hiện tại tản phát ra khí tức cực kỳ đáng sợ. Loại cảm giác này, để cho ông ta có chút kiêng kỵ.

Đến lúc này, Lương Minh Nguyệt rốt cuộc cũng nhịn không được, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

“Trần Viễn, nơi này là trên Thiên Sơn, cũng không phải là ngoại địa. Nếu anh đem nhị sư huynh gϊếŧ đi, như thế tôi cũng rất khó ăn nói với trưởng môn.”

Nghe được lời khuyên này của Lương Minh Nguyệt, Trần Viễn chỉ hơi liếc mắt nhìn qua một chút. Sau đó, ánh mắt của anh lại dừng lại ở trên người của nhị sư huynh.

“Hiện tại, tôi hỏi anh, là ai cho anh lá gan, dám mắng tôi?!”

Nhìn vào bên trong ánh mắt của Trần Viễn, lại cảm nhận được sát khí ở trên người của anh tản mát ra ngoài. Lúc này, trong lòng của nhị sư huynh đã có chút run rẩy. Đồng thời, hắn cũng không thể nào tưởng tượng ra được, người ở trước mặt này, bất quá chỉ là đại tông sư sơ kỳ mà thôi, đối phương làm sao lại mạnh như vậy?

Còn có, cỗ sát khí này trên người của đối phương là như thế nào? Làm sao nó lại đáng sợ đến như vậy?

Trần Viễn cũng không biết rõ suy nghĩ phức tạp ở trong lòng của người nhị sư huynh này. Anh thấy đối phương sau khi nghe xong câu hỏi của mình, lại không lên tiếng trả lời.

Lúc này, cổ tay của anh không khỏi lại hơi dùng lực một chút. Nhất thời, một trận âm thanh răng rắc vang lên, để cho người nhị sư huynh này không khỏi hoảng sợ giật mình.

Mà cả hai người Lương Minh Nguyệt lẫn nhị trưởng lão cũng cảm thấy khϊếp sợ không thôi.

“Đừng đừng, đừng có gϊếŧ tôi! Tôi thật sự không có chửi anh, là tôi tự mắng tôi, tôi chính man di, tôi chính là mọi rợ, tôi không phải là người…”

Lúc này, cảm nhận được cái chết đến trong kề cận, người nhị sư huynh này vậy mà lại nhịn không được, trực tiếp khóc rống lên, vội vàng lên tiếng xin lỗi Trần Viễn.

Thấy được một màn như vậy, Trần Viễn không khỏi ngạc nhiên. Mà nhị trưởng lão cùng với Lương Minh Nguyệt, hiện tại cũng trợn trừng lên hai mắt, vẻ mặt có chút không thể tưởng tượng ra nỗi.