Ẩn Long

Chương 227: Căn cứ bí mật

“Phù, cuối cùng cũng đem việc này giải quyết xong!”

Rời khỏi khách sạn, tự mình đem chiếc áo khoác bên ngoài cởi ra, lúc này thần sắc của Trần Viễn không khỏi buông lỏng một chút. Đồng thời, ánh mắt của anh cũng nhanh chóng đảo qua bốn phía xung quanh. Sau khi phát hiện không có ai theo dõi phía sau, lúc này Trần Viễn mới đem quần áo ở trên người vứt bỏ vào trong thùng rác, trên người chỉ lưu lại bộ quần áo mà lúc trước anh đã mặc khi đi cùng với Đinh Tử Hương tham gia buổi đấu giá.

Sau khi làm xong hết thảy những việc này, anh mới lần nữa bắt đầu chậm rãi bước nhanh ra ngoài, hướng về phía một chiếc taxi dừng lại ở gần đó, phất phất tay ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi.

Lúc này, trong văn phòng làm việc của Chương Tử Di, sau khi Trần Viễn rời đi không có bao lâu, một cái bóng người cầm lấy quải trượng, chậm rãi từ một chỗ ẩn nấp đi ra.

Vừa thấy được người này xuất hiện, vẻ mặt của Chương Tử Di không khỏi lộ ra mấy phần cung kính, hướng về phía đối phương cúi người, vội vàng nói ra.

“Bà ngoài, bà không có sao chứ?”

Thì ra, người này chính là Độc Cô Phương Dung, cũng là bà ngoài ở trong lời nói của Chương Tử Di.

Bất quá, sau khi liếc mắt nhìn lấy Chương Tử Di một chút, thần sắc của Độc Cô Phương Dung không khỏi có chút khó chịu, nhướng mày nói ra.

“Tử Di, vừa rồi vì sao cháu lại muốn ngăn cản ta? Rõ ràng trên người tên nhãi con đó cất giấu không ít tiên tinh, đây là đồ vật lưu lại từ thời đại Tiên Ma, cũng là đồ vật vô cùng trọng yếu để cho lão tổ tông của chúng ta xung kích bước vào cảnh giới Địa Tiên. Nếu như có thể từ trên người của hắn lấy thêm nhiều một chút tiên tinh, lão tổ tông càng thêm nắm chắc đột phá cảnh giới cao hơn. Cháu cũng biết, thời đại này sắp thay đổi rồi. Nếu như thực lực của lão tổ tông không có cách nào tăng lên, tình cảnh của chúng ta nhất định sẽ rất nguy hiểm!”

Nghe được âm thanh chất vấn của Độc Cô Phương Dung, Chương Tử Di không hề tỏ ra bối rối chút nào, ngược lại sắc mặt vẫn còn tương đối bình tĩnh, ánh mắt cũng mang theo mấy phần kiên định, nhìn về phía Độc Cô Phương Dung nói ra.

“Ngoại, chuyện này ngoại không cần phải nói thêm nữa? Đối phương cũng không phải là hạng người dễ trêu. Hơn nữa, ai dám chắc chắn khẳng định được hắn có đem tin tức này tiết lộ ra ngoài hay không? Một khi chúng ta ra tay cướp đoạt đồ vật ở trên người của đối phương, sợ rằng người sẽ có cớ để làm khó dễ cho chúng ta. Đến lúc đó, được không bằng mất. Thế nên là, con xin ngoại đừng có tức giận như vậy, con sẽ nghĩ cách lấy thêm tiên tinh từ trên người hắn. Với lại, đối phương đã dám đến đây, chưa chắc là không có sự chuẩn bị ở phía sau.”

“Hừ!”

Nghe lời giải thích của Chương Tử Di, Độc Cô Phương Dung không khỏi tức giận hừ lạnh một tiếng. Nhưng lúc này, Độc Cô Phương Dung cũng không nói thêm lời nào, ngược lại bắt đầu rời vào trầm tĩnh.

Mãi qua một lúc sâu, thần sắc của Độc Cô Phương Dung mới hòa hoãn lại một ít. Chỉ có điều, trên khuôn mặt già nua của bà ta, xuất hiện một chút mệt mỏi, xen lẫn với đắng chát.

“Ài, xem chừng cái thân già này của ta đã không dùng được nữa rồi. Bất quá, chuyện ngày hôm nay ta không cho phép cháu đem tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa, cháu cũng cần phải cho người điều tra thân thế của đối phương. Ta không tin, tên nhãi con đó một lần lấy ra được nhiều tiên tinh như vậy, hắn lại không có một chút lai lịch gì… khục khục…”

Đang nói đến nửa chừng, Độc Cô Phương Dung bỗng dưng ho lên một trận kịch liệt. Ngay sau đó, thần sắc của Chương Tử Di cũng có mấy phần hốt hoảng, vội vàng chạy tới phía sau lưng của Độc Cô Phương Dung, vỗ nhẹ vài cái.

“Ngoại, ngoại không có sao chứ?”

Giọng nói của Chương Tử Di lúc này mang theo mấy phần ân cần, bên trong ánh mắt cũng lộ rõ sự lo lắng. Thế nhưng, Độc Cô Phương Dung lúc này lại nhịn không được, đưa tay xua xua một trận, còn cầm lấy tay của Chương Tử Di đẩy ra. Sau đó, bà ta không ngừng lắc đầu liên tục, bước chân cũng cấp tốc hướng về phía một chỗ vách tường ở trong văn phòng làm việc của Chương Tử Di, vừa đi vừa lẩm bẩm nói ra.

“Già này vẫn còn chưa có chết được, mấy đứa nhóc tụi bây, sớm sớm tìm người kết hôn đi, cũng đừng để cho ta chưa kịp nhìn thấy cháu chắt, liền nhịn không được chui xuống mồ. Khụ khụ…”

Nhìn theo bóng lưng của Độc Cô Phương Dung càng đi càng xa, sau đó biến mất ở sau vách tường nằm ở một chỗ vắng vẻ ở trong phòng khách, lúc này thần sắc của Chương Tử Di không khỏi hiện lên mấy phần phức tạp. Đồng thời, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Bất quá, rất nhanh sau đó cô liền tỉnh táo lại, lại một lần nữa đi trở về chỗ làm việc của mình, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bảng danh sách mà người đàn ông thần bí vừa mới đưa tới đặt ở trên bàn. Không biết trong đầu suy nghĩ đến thứ gì, lông mày của cô hơi khẽ nhăn lại một cái, sau đó khóe môi đột nhiên nhếch lên, lộ ra một chút ý cười vô cùng quái dị.

Mà lúc này, Trần Viễn sau khi bắt xe taxi rời khỏi thành phố, đi khoảng chừng hơn mười mấy cây số, anh mới lần nữa dừng lại, bước xuống, đi vào một chỗ nông trường vô cùng vắng vẻ.

Bước chân của Trần Viễn cũng đi không có bao xa, lúc này từ một chỗ căn chòi nhỏ nằm vất vưởng ở trong một ô đất mọc đầy cỏ dại, bỗng dưng một người thanh niên, trên người mặc lấy một bộ quân phục chỉnh tề, từ phía bên trong vội vàng bước nhanh ra. Đồng thời, người này con đứng rất nghiêm, đưa tay giơ lên theo kiểu quân lệnh, hô khẽ một tiếng.

“Đội trưởng!”

“Cậu Thành đấy à? Hôm nay các cậu huấn luyện thế nào? Có vấn đề gì cần phải hỏi thêm hay không?”

Đột nhiên nghe được Trần Viễn gọi tên của mình, sắc mặt của người binh sĩ không khỏi lộ ra mấy phần kích động. Đồng thời, ánh mắt của cậu ta cũng tràn đầy tự tin, nói ra.

“Đội trưởng, hôm nay huấn luyện vô cùng thuân lợi. Hơn nữa, anh Hổ cùng anh Trần cũng trở về rồi!”

Nhìn thấy biểu hiện của người binh sĩ này, trong lòng Trần Viễn không khỏi hài lòng, gật gù vài cái. Sau đó, Trần Viễn mới đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của đối phương, thấp giọng nói ra.

“Tốt, các cậu cần phải cố gắng luyện tập. Đợi vài hôm nữa, tôi sẽ phân phát cho mỗi người một ít đồ tốt!”

Nói xong lời này, bước chân của Trần Viễn liền nhanh chóng hướng về phía một chỗ nhà chòi đi tới.

Đây là một khu căn cứ bí mật, mà Trần Viễn phải nhờ quan hệ của mình, xin phép thủ trưởng cấp trên mới có thể thu được. Tất nhiên, bề ngoài nhìn nó chẳng khác nào một khu nông trường đã nhiều năm bị bỏ hoang. Nhưng thục chật, ẩn giấu trong đó là một khu căn cứ quân sự hết sức hiện đại.

Thấy được bóng lưng của Trần Viễn cấp tốc rời đi, lúc này thần sắc của người binh sĩ cũng từ kích động, dần dần chuyển sang nghiêm túc, kiên định. Hai tay của cậu ta bắt đầu nắm chặt, thấp giọng nói ra.

“Đội trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của anh!”

Tất nhiên, những thứ này Trần Viễn cũng không có cách nào biết được. Sau khi đi vào bên trong nhà chòi, ánh mắt của anh rất nhanh liền nhìn thấy được một nhóm ba người đang từ phía bên trong một chỗ đường ngầm bước ra ngoài. Ba người này sau khi thấy được Trần Viễn đứng ở trước mặt, thần sắc của bọn họ hơi có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, một người trong số ba người này liền phản ứng kịp, vội vàng hô lên.

“Lão đại!”

Nghe được tiếng hô này của đối phương, hai người còn lại đều không nhịn được, cũng bắt chước hô theo. Trần Viễn vừa nhìn ba người, lại chú ý đến quần áo trên người của bọn họ. Ánh mắt của anh không khỏi nghiêm túc, hỏi thăm.

“Các cậu muốn đi ra ngoài làm gì? Giờ này chẳng phải còn đang huấn luyện hay sao? Các cậu là muốn trốn luyện tập có phải không?”

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, hai người binh sĩ đi theo phía sau có chút hốt hoảng. Mà người đi đầu lại có phần bình tĩnh hơn rất nhiều, trên mặt lộ ra nụ cười hề hề, nói ra.

“Lão đại, đây chẳng phải là bọn em muốn đi ra để đón anh hay sao? Với lại, mấy trò luyện tập này của bọn họ quá mức buồn chán. Em nghĩ đi ra ngoài tìm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”

Vừa nghe được lời giải thích của đối phương, thần sắc của Trần Viễn không khỏi trở nên lạnh lẽo đi mấy phần.

“Phi Hổ, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Nơi đây là trại huấn luyện, cũng không phải trại chiến đấu. Chưa có đươc sự cho phép của tôi, ai để cho cậu đem bọn họ ra ngoài gây chuyện lung tung?”

Nghe được lời trách mắng của Trần Viễn, nụ cười trên mặt của Phi Hổ lập tức tắt ngấm. Mà hai người binh sĩ đi theo ở phía sau lưng của cậu ta, lúc này cũng bị dọa sợ cho đến chân đều muốn mềm nhũn ra.

Đừng nhìn Trần Viễn thường ngày đối với mọi người rất dễ nói chuyện. Thế nhưng, một khi chứng kiến anh trực tiếp huấn luyện, bọn họ mới biết thế nào là địa ngục của trần gian.

Cho dù là Trần Khâm, vị tiểu đội trưởng trong thời gian gần đây được rất nhiều ưu ái, cũng nhận được không ít chỗ tốt. Thế nhưng, mỗi lần trải qua bài tập huấn luyện của Trần Viễn giao cho, ngay cả khí lực để ăn cơm cũng ăn không nổi.

Thế nhưng, ai cũng không dám lên tiếng chất vấn. Bởi vì, bài tập huấn luyện mà Trần Viễn giao cho bọn họ, phần lớn đều là giáo án trước đây tiểu đội của anh đã từng trải nghiệm qua. Hơn nữa, mỗi lần kết thúc luyện tâp, ngoại trừ một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng theo quy định, Trần Viễn còn đặc biệt cung cấp cho mỗi người một phần dược vật, dùng để rèn luyện thể chất, tăng cường nội lực.

Thế nên, dù mệt đến thở cũng không ra hơi, nhưng tất cả binh sĩ ở đây đều đối với Trần Viễn cực kỳ kính sợ, không có một ai dám có nửa lời oán than. Chỉ là, lần này Phi Hổ vừa đến, lập tức liền làm ra yêu thiêu thân, để cho Trần Viễn không khỏi tức giận giáo huấn cho bọn họ một trận.

“Lão đại, chuyện này cũng không phải sao? Những bài tập này của bọn họ thật sự quá mức nhàm chán. Em nghe nói, bên ngoài có một đám cao thủ không biết từ đâu chạy tới, còn muốn thách đấu với người của Long Vệ chúng ta. Thế nên, em nghĩ muốn dẫn mấy tên oắt con này, ra ngoài kiến thức một phen!”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng của Phi Hổ lúc này đã có mấy phần dự cảm không ổn, chỉ muốn tìm cách để rút lui. Bất quá, khi thấy được ánh mắt của Trần Viễn trừng đến, đừng nói là chạy trốn, cho dù nhúc nhích một chút, Phi Hổ cũng không dám.