Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi kiểm tra lại quân số cùng quân tư trang đầy đủ. Lúc này, Trần Viễn mới ra hiệu cho mọi người bắt đầu xuất phát. Nhưng khác với ngày hôm qua, lần này Trần Viễn tự mình đi về phía trước để dò đường, còn mấy người Trần Khâm thì lui lại phía sau, riêng Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng thì đi ở vị trí cuối cùng. Mỗi người đều giữ một đoạn khoảng cách cố định, nếu như có tình huống bất ngờ xảy ra, mọi người có thể dễ dàng phát ra tín hiệu, cảnh báo cho nhau.
“Đội trưởng, nơi này cách khu di tích còn hơn mười kilomet nữa.”
Đi được khoảng chừng hơn mấy tiếng đồng hồ, lúc này Trần Khâm đột nhiên cầm theo một tấm bản đồ, vội vàng đi về phía Trần Viễn để báo cáo.
Nhìn thấy vị trí của mình đang hiển thị ở trên bản đồ, lại nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, lông mày của Trần Viễn không khỏi khẽ nhíu một cái.
Chỉ vừa mới trải qua chưa tới một tháng, nhưng hoàn cảnh ở nơi này đã có một sự biến đổi rất lớn. Anh còn nhớ rõ, vị trí nơi này trước đó còn không có mọc ra rừng cây. Thậm chí mặt đất nơi nà còn rất khô cằn, phía dưới chất đầy sỏi đá.
Nhưng hiện tại, nơi này không những mọc thành từng bụi cây lớn, phía trước mặt anh còn có một gốc cổ thụ cao tới năm sáu chục mét, thân cây to khoảng ba bốn người ôm.
Hơn nữa, từ lúc đi vào trong phiến rừng cây này, Trần Viễn luôn có một loại cảm giác giống như đang có đồ vật gì đó cố ý muốn theo dõi anh. Loại cảm giác này vô cùng quái dị, nhưng Trần Viễn chắc chắn mình không có cảm giác sai lầm.
Nói như thế nào, trước đây cũng dựa vào khả năng trực giác này của bản thân, Trần Viễn đã không ít lần thoát khỏi nguy hiểm. Hơn nữa, từ khi di tịch sụp đổ, hoàn cảnh cùng với sinh vật ở đây đều phát sinh qua biến dị. Trần Viễn cũng không biết chắc, nơi này liệu rằng có đồ vật gì đó đang ẩn nấp, chờ đợi đội ngũ của anh xông đến hay không.
Chính vì thế, lúc này sau khi nghe được báo cáo của Trần Khâm, Trần Viễn liên đưa tay lên ra hiệu.
“Mọi người tạm thời nghi ngơi tại chỗ. Nhớ tăng cường cảnh giác, mỗi nhóm năm người tụ thành một tổ, khoảng cách mỗi tổ không được vượt quá phạm vi mười mét.”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn truyền xuống, rất nhanh mọi người liền tự mình thêm vào một tổ, bắt đầu chia ra canh giữ ở bốn phía xung quanh. Cho dù là Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng, lúc này cũng vô cùng nghiêm túc chấp hành theo.
“Đội trưởng, theo như hình ảnh mà vệ tinh lần trước chụp được. Từ nơi này chạy đến khu di tích, chúng ta cần phải vượt qua một chỗ đầm lầy. Nơi này là khu vực nguy hiểm, vừa mới hình thành sau khi di tích sụp đổ, chảy ra lượng lớn nước ngầm. Theo như báo cáo mà phía trên gửi xuống, thì trong đầm lầy rất có thể xuất hiện các loại sinh vật từ thời cổ đại. Bọn chúng so với dị thú còn có lực sát thương lớn hơn. Nếu không, để tôi dẫn theo một đội đi ở phía trước dò đường. Đội trưởng cùng với mọi người có thể di chuyển ở phía sau.”
Lúc này, Trần Khâm vừa lấy ra thiết bị vệ tinh, vừa chỉ về phía màn hình đưa ra một lời đề nghị.
Nhưng ngay lập tức, Trần Viễn liền lắc đầu đáp lại: “Không cần, mọi người cứ tiếp tục giữ vững đội hình như vừa rồi, tôi có thể tự mình đi trước để do đường.”
“Thế nhưng mà…”
Trần Khâm còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Trần Viễn rất cương quyết đưa tay ra ngăn lại.
“Á…”
Thế nhưng, đúng vào lúc này, độ nhiên có một vài binh sĩ thất thanh hô to. Ngay sau đó, một đám binh sĩ thần sắc vô cùng hoảng sợ, vội vội vàng vàng hướng về phía bên này chạy đến.
Thấy được cảnh này, Trần Viễn không khỏi nhíu mày lại, nhanh chóng đứng dậy hô lên.
“Có chuyện gì?!”
“Đội trưởng, cẩn thận!”
Chỉ là, tiếng hô của anh vừa mói cất lên, sắc mặt của mấy binh sĩ đang chạy ở phía trước đều không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng kêu to.
Đến lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra, không biết từ bao giờ, một đầu rễ cây vừa thô vừa to, đột nhiên từ dưới mặt đất chui lên. Sau đó, nó vô cùng linh động, hướng về phía vị trí thân hình của Trần Viễn cuốn lấy.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trầm xuống. Ngay sau đó, một đường ánh đao vô cùng chói mắt bổ xuống, trực tiếp hướng thẳng về phía rể cây chém ngang.
Phập!
Rễ cây nhanh chóng bị một đao này của Trần Viễn chém cho đứt đoạn. Đồng thời, bên tai của anh giống như phát ra một trận âm thanh hét thảm. Hơn nữa, từ chỗ vết cắt ở phía trên lưỡi rễ cây, Trần Viễn vậy mà thấy được một thứ chất dịch màu đỏ, giống như là máu tươi từ phía trên chảy xuống.
Nhất thời, mi đầu của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Cùng với đó, một đoạn rễ cây từ phương hướng khác bỗng dưng phóng tới, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn vụt mạnh.
“Tất cả mau chóng tản ra, lập tức rời khỏi nơi này.”
Nhìn thấy được đám rể cây này giống như là có sinh mệnh, vậy mà có thể tìm đến được vị trí của anh để công kích. Lúc này, Trần Viễn cũng không dám chần chừ, vội vàng ra lệnh cho mọi người rút lui.
Thế nhưng, những binh sĩ này còn chưa kịp chạy trốn được bao xa, đột nhiên từ phía bên dưới mặt đất lao ra vô số rể cây, đem khuôn viên ngàn mét ở xung quanh vây thành một vòng tròn, để cho tất cả binh sĩ, kể cả Trần Viễn cũng bị nhốt ở bên trong.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn bỗng dưng trở nên âm trầm, trong miệng nhất thời lại nhịn không được, chửi thề một trận.
“Lên, gϊếŧ chết bọn chúng!”
Cho đến lúc này, Trần Viễn đã không có bất kỳ lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể trực tiếp hạ lệnh cho mọi người đồng thời công kích về phía rể cây. Hiện tại, Trần Viễn rốt cuộc cũng đã hiểu ra, vì sao vừa rồi mình luôn có loại cảm giác bị ai đó theo dõi. Hóa ra, gốc cây cổ thụ ở phía trước mắt lại chính là một đầu thụ yêu. Hơn nữa, thực lực của nó tuyệt đối không thấp. Nếu không, nó cũng không thể nào sinh trưởng ra nhiều rể cây như vậy, còn đem tất cả mọi người bao vây ở bên trong.
“Đội trưởng, để tôi giúp anh.”
Đến lúc này, Trần Khâm mới lấy lại tinh thần, vội vàng cầm theo dao găm, hướng về phía một chỗ rễ cây ở gần đó chém xuống. Chỉ có điều, thực lực của Trần Khâm so với Trần Viễn phải yếu hơn rất nhiều. Chính vì thế, một đao này của Trần Khâm chặt xuống, chỉ có thể chặt đến một nửa, liền bị rể cây ngăn chặn lại.
Ầm!
Ầm!
Ngay sau đó, mấy đoạn rể cây khác bất ngờ chui lên khỏi mặt đất, dự định hướng về phía Trần Khâm quấn tới. Thế nhưng, Trần Viễn lúc này đã đem một đoạn rể cây vừa mới đánh tới chém đứt, thấy được cảnh này anh không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Hừ!”
Lập tức, cổ tay của Trần Viễn hất lên, một đoàn hỏa cầu từ trên tay của anh phóng ra ngoài, đập thẳng về phía rể cây đang có ý định quấn lấy Trần Khâm.
Ầm!
Ầm!
Đoạn rể cây bị hỏa cầu ở trên tay của Trần Viễn đập trúng, đột nhiên phía trên không trung phát ra từng trận âm thanh chít chít. Ngay sau đó, đoạn rể cây rất nhanh liền bị đốt cháy, hóa thành một đoàn tro bụi, biến mất không thấy.
Mà lúc này, mấy người Triệu Kiến An, Kiều Thanh Phượng cũng vây chung một chố, bọn họ không ngừng liên tục hướng về phía rể cây chặt chém. Thế nhưng, đám rể cây này thật sự là nhiều lắm. Hơn nữa, lực phòng ngự của bọn chúng cũng không phải yếu.
Chỉ là công kích thông thường, rất khó để cho bọn chúng tổn thương. Thế nhưng, nếu như dùng đến nội lực để đánh lui bọn chúng, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều phải tiêu hao không nhỏ.
Chính vì thế, qua một hồi lâu chiến đấu, sắc mặt của cả hai người lúc này đều bắt đầu chuyển sang tái nhợt. Ngay cả Trần Khâm, lúc này cũng thở ra hồng hộc, trên đầu chảy đầy mồ hôi, trên người thì mang theo không ít vết máu.
Thấy được cảnh này, lông mày của Trần Viễn không khỏi lần nữa nhíu chặt lại. Vừa rồi, mặc dù đem hơn mấy chục đoạn rể cây chặt đứt. Thế nhưng, bọn chúng giống như không ngừng sinh sôi, vừa mới hủy xong lại lần nữa chui ra bên ngoài, hướng về phía anh để công kích.
Tất nhiên, số lượng của đám rể cây này hướng về phía Trần Viễn phải nhiều hơn so với những người khác rất nhiều. Chỉ có điều, bằng vào thực lực cường đại của mình, bọn chúng đến bao nhiêu Trần Viễn liền diệt đến bấy nhiêu.
“Hừ, xem ra không dùng một chút thủ đoạn đặc thù, thì không thể nào đem đám thụ yêu này gϊếŧ chết được?!”
Trong lòng hừ lạnh một cái, thân hình của Trần Viễn lúc này cấp tốc chạy về hướng cổ thụ để lao tới. Mà thấy được động tác này của anh, cành lá phía trên cổ thụ vậy mà đung đưa kịch liệt. Ngay sau đó, vô số rể cầy từ dưới mặt đất chui lên, dự định đem đường đi của Trần Viễn ngăn cản.
Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn lúc này lại bắn ra một tia hàn quang, trên đỉnh đầu của anh lúc này hiện ra một cái hư ảnh Phượng Hoàng, vô cùng chói mắt.
“Mày hãy đi chết đi!”
Trong miệng quát lớn một tiếng, hư ảnh Phượng Hoàng cấp tốc phồng to, hướng về phía thân cây cổ thụ nằm ở vị trí trung tâm phóng tới.
Nhìn thấy được một màn này, cành lá trên thân của thụ yêu càng thêm đung đưa kịch liệt. Đồng thời, vô số rễ cây kết lại thành một tấm lưới lớn, ý định đem hư ảnh của Phượng Hoàng ngăn cản lại.
Ầm!
Ầm!
Một trận sóng nhiệt tràn ra, toàn bộ mặt đất ở dưới chân của mọi người lúc này cũng trở nên chấn động kịch liệt. Thế nhưng, tấm lưới lớn do vô số rể cây tạo ra, lúc này đã bị hư ảnh Phượng Hoàng bao trùm ở bên trong, không thấy gì nữa. Đợi cho hư ảnh Phượng Hoàng bắt đầu tản đi, phía trên mặt đất mới tán lạc các loại rể cây. Chỉ có điều, phần lớn bọn chúng đều đã bị đốt cháy đen. Thậm chí, có vài nơi đã trực tiếp hóa thành tro tàn, một cơn gió nhẹ thổi đến vội vàng tan đi.
Lúc này, từ trong lỗ tai của mọi người đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm. Đồng thời, phía trên thân cây vậy mà trở nên đung đưa kịch liệt, vô số lá cây bắt đầu rơi rụng xuống đất. Chỉ là, ánh mắt của Trần Viễn lại khẽ nhíu nhẹ một cái. Anh cũng không có cho rằng, chỉ bằng một chiêu vừa rồi mình liền có thể đem gốc thụ yêu này diệt đi.
Quả nhiên, ngay khi tâm tình của mọi người đều bắt đầu buông lỏng xuống, đất đá ở bốn phía xung quanh lại lần nữa trở nên dao động kịch liệt. Ngay sau đó, một đám rể cây giống như mũi lao, vô cùng cấp tốc hướng về phía thân thể của mọi người phóng tới, như thể quyết tâm đem tất cả những người có mặt ở đây gϊếŧ chết.
“Không tốt, nguy hiểm!”