Sự kiện lần này nhất thời để cho toàn bộ bầu không khí ở trong khách sạn trở nên nổ tung. Ai cũng không nghĩ đến, một buổi đấu giá quan trọng như vậy, khách sạn lại để cho người từ bên ngoài đi vào đánh cắp đồ vật. Hơn nữa, đây còn là món bảo vật vô cùng quan trọng, có liên quan trực tiếp đến sự kiện trọng đại của hội đấu giá lần này.
Thế nhưng, những người có mặt ở đây đều hiểu rất rõ, an ninh của khách sạn Hoàng Gia có thể nói là thuộc vào hạng cao cấp nhất trên cả nước. Cho dù là các cuộc hội nghi xuyên quốc gia, hoặc các đối tác chiến lược từ bên ngoài lãnh thổ của Đại Việt đến đây để thảo luận công việc, phần lớn các cuộc hội thảo quan trọng đều diễn ra ở bên trong phòng hội nghị cao cấp nhất của khách sạn Hoàng Gia.
Như thế, có thể thấy được lực lượng an ninh của khách sạn này mạnh đến cỡ nào. Huống hồ, nơi này còn đang diễn ra một cuộc đấu giá quan trọng như vậy. Nhất thời, mọi người có chút khó tn, vẫn không cách nào tiếp nhận được sự thật này.
“Làm sao có thể như vậy được? Chẳng phải các đại gia tộc cổ võ đều tự mình gửi đến một vị võ giả cấp bậc đại tông sư để tọa trấn sao? Vì sao bảo vật của buổi đấu giá lại bị đánh cắp?”
Lúc này, người phản ứng kịch liệt nhất chính là Mạc Quân. Bởi vì, mục đích của hắn trong chuyến đi lần này chính là vì món bảo vật đấu giá cuối cùng của khách sạn Hoàng Gia.
Nhưng hiện tại, bảo vật bị đánh cắp. Hơn nữa, còn ngay trước khi buổi đấu gia chuẩn bị diễn ra có nửa tiếng. Đây quả thật là một sự đả kích không hề nhỏ đối với Mạc Quân.
Chỉ có điều, những người còn lại cũng không khá hơn chút nào. Trong đó, ngay cả Tiêu Dã cũng lộ ra một chút tức giận.
“Chết tiệt, món bảo vật đó chẳng phải đã được khóa trong phòng kín. Hơn nữa, còn được bảo mật trong điều kiện an toàn tuyệt đối rồi sao? Rốt cuộc, kẻ nào lại nhanh tay như vậy, còn ở ngay dưới mí mắt của mấy vị cao thủ cấp bậc đại tông sư đoạt đi đồ vật?”
So với Mạc Quân, rõ ràng phản ứng của Tiêu Dã có sự khác biệt rất lớn. Thứ mà Tiêu Dã quan tâm, không phải là việc bảo vật có còn hay không. Ngược lại, Tiêu Dã cảm thấy, người có thể đánh cắp được món bảo vật này tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không ngoại lệ. Anh thật sự không ngờ đến, chỉ là đi đến tham dự một cuộc đấu giá, cuối cùng lại xảy ra một sự kiện chấn động như vậy.
Thế nhưng, còn không đợi Trần Viễn lên tiếng. Lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của anh đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, phía trong điện thoại phát ra âm thanh vô cùng cấp bách của Kiều Thanh Phượng.
“Trần Viễn, hiện tại anh đang ở đâu? Tôi có việc gấp muốn tìm anh!”
Nghe được giọng nói của Kiều Thanh Phượng lúc này, lại nhớ đến sự kiện lần trước mà Kiều Thanh Phượng cùng với đội trưởng đã nhờ vả. Không biết vì sao, trong đầu Trần Viễn không khỏi liên tưởng đến việc món bảo vật vừa mới mất cắp ở trong khách sạn.
Quả nhiên, không ngoài suy đoán của Trần Viễn. Qua chừng hơn mười phút sau, Kiều Thanh Phượng dẫn theo đội ngũ của mình. Đi ở bên cạnh của cô còn có Triệu Kiến An, đội trưởng trước đây của anh.
“Trần Viễn, chúng ta vào trong phòng họp một chút. Sự kiện lần này có chút nghiêm trọng, tôi cũng không có biện pháp nào khác.”
Vừa đến, Kiều Thanh Phượng đã vội vàng lên tiếng. Chỉ nhìn vào phản ứng lúc này của cô, Trần Viễn có thể đoán ra sự kiện tiếp theo sẽ như thế nào.
Qua chừng không đến vài phút, trong phòng họp đặc biệt ở khách sạn Hoàng Gia, bắt đầu tụ tập vô số nhân vật có mặt mũi ở thủ đô. Hơn nữa, phần lớn bọn họ đều là những người luyện võ. Trong đó, Trần Viễn còn phát hiện ra một người, nhìn bộ dáng của ông ta dường như hơi có mấy phần quen thuộc.
Chỉ có điều, Trần Viễn cũng không nhận ra người này. Nhưng mà, ánh mắt của người đây đôi lúc lại liếc nhìn về phía anh. Dường như, người này đối với anh có mấy phần ý kiến.
“Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Trần Mặc, là người chủ trì của buổi đấu giá lần này. Mặc dù sự kiện lần này hơi có mấy phần đáng tiếc, nhưng mà tôi hy vọng tất cả mọi người ở đây có thể hợp sức, giúp khách sạn của chúng tôi tìm ra kẻ thủ phạm đã lấy đi món bảo vật. Tôi biết, trong lòng của các vị ở đây nhất định đang có rất nhiều nghi vấn. Thế nên, trước khi chính thức đi vào cuộc họp, mời các vị đưa ra ý kiến của mình.”
Ngay lúc Trần Viễn cùng với mấy người Kiều Thanh Phượng đi vào trong phòng hội nghị. Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài hơi có mấy phần mập mạp, cấp tốc từ phía bên ngoài phòng hội nghi đi nhanh vào. Ngay sau đó, người này liền đứng ra nói chuyện, để cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi tập trung chú ý nhìn lại.
Thế nhưng, lời của ông ta vừa mới nói ra, nhất thời bầu không khí ở trong phòng hội nghị cũng trở nên sôi trào lên. Sau đó, một người trung niên có dáng người cao gầy, hai bên gò má nhô cao, ánh mắt mang theo mấy phần sắc bén, nhìn thẳng về phía Trần Mặc, nói.
“Tôi nghe nói, món bảo vật lần này đã được khách sạn của các ông cất giữ rất kỹ lượng. Hơn nữa, các gia tộc cổ võ đều đã cử người đến để bảo vệ. Nhưng mà, trước khi những vị cao thủ này xuất hiện, đột nhiên bảo vật lại bị mất tích. Tôi xin hỏi, việc này khách sạn của nhà họ Trần các ông nên giải thích như thế nào?”
Lời này được người đàn ông trung niên kia vừa nói ra, nhất thời liền nhận được sự đồng ý của không ít người có mắt ở đây. Ngay cả Trần Viễn, cũng lộ ra mấy phần tò mò, nhìn về phía đối phương.
Đối với câu hỏi của người đàn ông trung niên đang ngồi phía đối diện mình, Trần Mặc cũng không gấp để trả lời. Ngược lại, ánh mắt của ông ta đột nhiên đảo qua xung quanh, sau đó trầm giọng xuống, nói ra.
“Vậy, các vị ở đây còn có ý kiến gì không?”
Lời này của Trần Mặc vừa mới nói ra, nhất thời toàn bộ bầu không khí ở trong phòng hội nghị lần nữa rơi vào yên tĩnh. Mà Trần Viễn, thoáng quan sát thấy có không ít người bị khí thế của Trần Mặc chấn nhϊếp, giống như trong lòng có chút chột dạ, lại không dám tiếp tục nhìn thẳng về phía đối phương.
Thấy được cảnh này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần hứng thú. Anh cũng rất muốn biết, người đàn ông cùng họ này với anh có thể trả lời câu hỏi vừa rồi như thế nào?
“Nếu như mọi người đã không có ý kiến gì nữa, vậy tôi xin được phép trả lời câu hỏi của gia chủ nhà họ Mạc. Thật ra, món bảo vật này trước đây chưa hề được đem đến khách sạn của chúng tôi. Vừa rồi, chúng tôi mới để cho người bên ngoài vận chuyển đưa đến phòng kín của khách sạn. Nhưng lúc này, đột nhiên có một nhóm người áo đen xuất hiện. Hơn nữa, thân thủ của bọn họ rất tốt, trực tiếp đem các vệ sĩ của chúng tôi đánh ngã, sau đó đem bảo vật cướp đi. Dựa theo suy đoán của chúng tôi, những kẻ áo đen này đều có thực lực không thấp. Ít nhất, cũng đạt đến cảnh giới đại tông sư trở lời.”
Lời này Trần Mặc nói rất bình tĩnh. Thế nhưng, trong lòng tất cả mọi người ở đây lại chẳng hề bình tĩnh một chút nào. Bởi vì, bên trong lời nói của Trần Mặc đã để lộ ra rất nhiều thông tin. Trong đó, thứ quan trọng nhất là những người ra tay đánh cướp bảo vật, tất cả đều đạt tới cảnh giới đại tông sư?
Thế nhưng, toàn bộ thế giới hiện tại cũng không có bao nhiêu vị cao thủ như vậy. Theo như miêu tả mà Trần Mặc nhắc đến, hơn phân nửa những người này rất có thể là đến từ các gia tộc cổ võ.
Nhưng mà, nhà nào lại to gan như vậy, còn dám ra tay với cả khách sạn Hoàng Gia. Phải biết, đứng ở phía sau lưng của tòa khách sạn này chính là chính phủ. Người của các đại gia tộc dù có thực lực lớn đến cỡ nào, bọn họ cũng không dám đắc tội với chính quyền.
Huống hồ, sự kiện này còn diễn ra trên phạm vi cả nước. Tất cả các thế lực lớn nhỏ đều đang có mặt ở đây. Nếu như để cho bọn họ biết được, bảo vật bị đánh cắp là do một trong số những gia tộc hiện tại ra tay. Như vậy, không cần nghĩ cũng biết hậu quả của chuyện này là nghiêm trọng đến như thế nào.
“Mặc tiên sinh, mặc dù tôi không biết vì sao ngài lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy. Nhưng trong gia tộc của tôi, hiện tại cao thủ cấp bậc đại tông sư, cũng chỉ có một mình tôi vừa mới đột phá không được bao lâu. Không lẽ, ngài cũng nghi ngờ tôi là một trong số những kẻ đã lấy đi bảo vật của các ngài.”
Lúc này, trong lúc mọi người còn đang khϊếp sợ, vẫn chưa phản ứng được với thông tin mà Trần Mặc đưa ra. Đột nhiên, một trong số những vị gia chủ của các gia tộc lớn, đột nhiên đứng ra lên tiếng. Mà người này, Trần Viễn có thể nhận ra được. Đây cũng là người đã chăm chú nhìn anh từ lúc bước vào phòng hội nghị đến bây giờ.
“Lời này của gia chủ nhà họ Tô cũng không phải là không có lý. Dù sao, việc các ngài đây có trộm cắp bảo vật của khách sạn chúng tôi hay không, vẫn còn phải chờ thẩm định lại. Tôi nói như vậy có đúng không, anh Thiên Hải?!”
Đối với lời chất vấn của Tô Thiên Hải, Trần Mặc vẫn không có chút nào lui bước. Ngược lại, bên trong ánh mắt của ông ta còn hiện ra mấy phần sắc bén. Nhất thời, Tô Thiên Hải có chút sững người, cũng không biết nên phải đối đáp lại Trần Mặc như thế nào cho phù hợp.