“Anh đang làm cái gì? Ai cho phép anh đi ngang hàng với tôi?”
Trong đại sảnh của khách sạn lớn nhất Hoa Thành, một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục váy ôm sát người để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, đang dùng loại ánh mắt chán ghét, nhìn qua người đàn ông đi ở bên cạnh của cô.1
Mà người đàn ông này cũng lộ ra mấy phần xấu hổ, đưa tay sờ lên trước mũi, bước chân hơi thụt lùi lại phía sau hơn nửa bước, trên miệng của anh ta còn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, áy náy. Sau đó, anh ta mới nhỏ giọng nói ra.
“Bà xã, anh đi như vậy có được chưa?”
“Im miệng! Ai cho phép anh gọi tôi như vậy? Anh phải nhớ rõ, anh chỉ là người ở rể mà thôi, chúng ta hoàn toàn không có một chút quan hệ nào hết. Anh hiểu chưa?!”
Tiếng thét này của cô mặc dù đã cố kiềm chế đến mức thấp nhất, nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe được. Thế nên, lúc này đang có rất nhiều người dùng loại ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn về phía hai người bọn họ. Mà chuyện này, đối với người phụ nữ xinh đẹp lại làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, như có hàng ngàn hàng vạn mũi gai đâm về phía l*иg ngực của cô.
Chính vì thế, cô mới bực tực hừ lên một tiếng. Sau đó, cô nhanh chóng bước về phía trước, chỉ để lại Trần Viễn với dáng vẻ sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ.
“Chào tiểu thư xinh đẹp! Xin hỏi, tôi có thể vinh hạnh được mời cô một ly không?”
Đang bực tức vì chuyện của Trần Viễn, đột nhiên có người đi tới, lại dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mình. Nhất thời, sắc mặt của Tiêu Hân Hân trở nên cực kỳ khó chịu. Thế nhưng, ngay khi nhìn rõ khuôn mặt của người ông đang mặc áo vét đứng ở phía đối diện, trên nét mặt của anh ta còn lộ ra một nụ cười tự tin nhàn nhạt. Tức thì, vẻ bực tức trên mặt của Tiêu Hân Hân nhanh chóng biến mất. Thay vào đó, trên khuôn mặt của cô liền hiện ra một nụ cười tràn đầy quyến rũ để đáp lại.
“Tất nhiên rồi! Ly rượu này của giám đốc Tiến, tôi làm sao có thể từ chối được chứ?!”
Vừa nói tay của Tiêu Hân Hân vừa vươn tới, dự định đem ly rượu ở trên tay của Triệu Vĩ cầm lấy. Thế nhưng, ngay lúc này đột nhiên lại có một bàn tay nắm lấy ly rượu giữ chặt. Đồng thời, một cánh tay khác còn cố ý đem cô đẩy lui về phía sau mấy bước.
“Đừng uống! Ly rượu này tuyệt đối không thể uống!”
Nhìn thấy người đàn ông đang xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt của Tiêu Hân Hân tức thì liền trầm xuống.
“Anh muốn làm gì?”
“Ly rượu này thật sự không thể uống! Cô làm ơn hãy tin tôi đi!”
Hiển nhiên, người đàn ông xuất hiện lúc này chẳng phải ai khác, mà chính là Trần Viễn, người chồng trên danh nghĩa của Tiêu Hân Hân. Chỉ có điều, hành động lúc này của anh chẳng khác nào dầu đổ vào lửa, càng khiến cho cơn tức giận ở trong l*иg ngực của Tiêu Hân Hân càng thêm bùng phát dữ dội.
“Cút!”
Một tiếng quát lớn vang lên. Đồng thời, một bàn tay trắng nõn từ phía sau vung tới, giáng thẳng vào mặt của Trần Viễn.
“Bốp!”
“Anh là cái thá gì? Lại dám xen vào việc riêng của tôi?!”
Động tác này của Tiêu Hân Hân cực kỳ bất ngờ. Hơn nữa, Trần Viễn cũng không hề nghĩ tới, Tiêu Hân Hân sẽ tát anh. Thế nên, cái tát này của cô trực tiếp in thẳng lên trên khuôn mặt hơi có phần ngăm đen của anh. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi đỏ bừng lên. Đồng thời, ánh mắt của anh cũng nhanh chóng quay lại, nhìn về phía người phụ nữ đang được bảo hộ đứng ở phía sau lưng của mình.
“Cô…”
Tức giận trừng mắt nhìn thẳng về phía Tiêu Hân Hân, cơ mặt của Trần Viễn lúc này còn giật giật lên vài cái. Nếu là đồng đội cũ của anh nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ nhất định có thể nhìn ra, hiện tại anh đang rất tức giận.
Chỉ có điều, trước đám đông nhiều người. Hơn nữa, bản thân anh lúc này còn phụ thuộc rất nhiều vào người phụ nữ này. Thế nên, sau khi suy nghĩ một hồi Trần Viễn vẫn quyết định nhẫn nhịn, không muốn đáp trả lại cô. Mà anh chỉ tỏ ra bực tức, hừ lên một tiếng. Sau đó, anh liền vung tay bỏ đi lên tầng trên của khách sạn.
Hành động này của Trần Viễn không chỉ không làm cho Tiêu Hân Hân nguôi giận. Ngược lại, thấy thái độ tức giận của anh, cô càng tỏ ra khó chịu. Trong giọng nói cũng mang theo mấy phần uy hϊếp.
“Anh muốn đi đâu? Anh mau đứng lại đó cho tôi!”
Thế nhưng, bước chân của Trần Viễn không hề dừng lại chút nào. Bóng lưng của anh nhanh chóng khuất sau cánh cửa thang máy. Chỉ để lại phía sau lưng một vẻ mặt đang âm trầm đến đáng sợ của Tiêu Hân Hân.
Trong lúc nhất thời, từ hai bên kẽ răng của cô, bắt đầu phát ra nhưng tiếng ken két. Hai hàm răng của Tiêu Hân Hân lúc này đã cắn chặt lại với nhau. Đồng thời, từ trong khóe miệng của cô cũng phát ra những tiếng kêu khẽ.1
“Tên khốn, anh hãy đợi đó cho tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cho anh cảm thấy hối hận khi dám chống lại mệnh lệnh của tôi.”
Tất nhiên, những lời này của cô Trần Viễn không cách nào có thể nghe được. Ngay cả người đứng ở phía đối diện của cô là Lý Tiến, cũng chỉ dùng lấy ánh mắt nghi hoặc, nhìn về phía bóng lưng của Trần Viễn đã biến mất phía sau thang máy.
“Vừa rồi, cấp dưới của tôi hơi có phần vô lễ. Tôi thay mặt anh ta, xin hướng về phía giám đốc Tiến, gửi tới một lời xin lỗi chân thành nhất.”
Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Tiêu Hân lúc này mới hơi khẽ khom người, hướng về phía Lý Tiến nói lời xin lỗi. Thế nhưng, những lời này của cô Lý Tiến cũng không có nghe được. Ánh mắt của anh ta lúc này đã hoàn toàn tập trung, nhìn về phía khe rãnh sâu hun hút đang lộ rõ ở trước ngực của Tiêu Hân Hân.
Vừa rồi, động tác cúi người của cô hơi có chút gấp. Hơn nữa, trên người của cô lại là bộ váy bó ôm sát người. Thế nên, động tác lúc này của cô lại vừa vặn để lộ ra vòng ngực còn chưa kịp che kín, khiến cho cuốn họng của Lý Tiến không ngừng nuốt xuống vào tiếng ừng ực.
Rất nhanh, Tiêu Hân Hân cũng phát hiện ra biểu hiện bất thường của Lý Tiến. Thế nên, cô mới lui người đứng dậy, trên khuôn mặt còn lộ ra mấy phần xấu hổ, đỏ bừng.