Có người quen tự nhiên miễn được rất nhiều khâu vặt vãnh không cần thiết, Sầm Hoan rất nhanh đã kiểm tra xong, kết quả kiểm tra cho thấy chẳng qua chỉ là tổn thương hệ thống mô mềm, chỉ cần uống một số loại thuốc giảm nóng lưu thông máu và chống tụ máu là được, ngay cả truyền nước biển cũng không dùng móc treo. Mà vùng máu bầm kia lại cần một khoảng thời gian khá dài mới có thể tan bớt.
"Cháu ở đây chờ cậu, cậu đi qua chỗ anh cả đã." Hoắc Đình Đông đặt Sầm Hoan ở ghế mềm của phòng làm việc riêng của Vệ Lăng Phong, sau đó cầm lấy túi tài liệu kia nói.
Sầm Hoan gật đầu.
Đợi anh đi rồi, Vệ Lăng Phong đặt chiếc ghế dựa cách bàn làm việc, ngồi xuống ở phía đối diện cô, ý cười trên mặt không hề giảm đi.
"Thảo luận trước nhé, tôi trực tiếp gọi thẳng tên cháu hay là giống như Đình Đông gọi cháu là cháu gái?"
Sầm Hoan nhíu mày, nhếch khóe miệng nói: "Cậu ấy đều gọi cả họ và tên của tôi." Cháu gái? Chậc, anh hét lên thì cô cũng không dám trả lời.
"Lại nói tiếp, vừa nãy khi ở sảnh lớn tôi liếc mắt nhìn thấy Đình Đông ôm một người phụ nữ vào đây, tôi còn tưởng đó là trợ lý của cậu ta, đến gần rồi mới nhìn rõ là cháu."
Sầm Hoan nhớ tới cảnh tượng buổi trưa, nói: "Julie bị cậu ấy mắng đi rồi."
"Mắng?" Hiển nhiên là thấy không thể tưởng tượng nổi với chữ này, Vệ Lăng Phong nhướng mày kinh ngạc. Rồi lập tức cười: "Mắng như thế nào?"
Sầm Hoan suy nghĩ có nên nói hay không, lúc này một người y tá đi tới cửa gõ vài cái rồi mở cửa ra: "Bác sĩ Vệ, cảm xúc người bệnh ở giường số mười sáu vô cùng kích động, chúng ta căn bản không có cách nào để có thể đổi thuốc cho anh ta."
Vệ Lăng Phong nghe vậy thì đứng lên, nhìn về phía Sầm Hoan: "Cháu ngồi ở đây trước đi, tôi đi qua đó xem thử một chút."
Vệ Lăng Phong này vừa đi, hơn nữa giờ sau cũng không nhìn thấy bóng người.
Sầm Hoan ngồi thật sự rất buồn chán, nên thử nhấc chân phải giẫm lên giẫm xuống, tuy rằng vẫn còn rất đau, nhưng không đến nỗi kim châm muối xát.
Có lấy một cây bút trong hộp bút, để lại lời nhắn cho Vệ Lăng Phong trên một tờ giấy, sau đó chậm rì rì mà đi về phía cửa.
...
"Đình Đông, chiều hôm nay bố đã tới, em có biết ông ấy đã nói cái gì với anh không?"
Hoắc Tĩnh Bắc nửa nằm ở trên giường bệnh, cầm bút viết trong tay vừa ký duyệt trên vài tài liệu, vừa hỏi em trai đứng ở bên giường.
Hoắc Đình Đông liếc mắt nhìn vẻ mặt nhìn như bình tĩnh của anh cả, trầm mặc không nói.
Dường như Hoắc Tĩnh Bắc cũng không hi vọng sẽ nghe thấy câu trả lời của anh, tự mình nói: "Ông ấy muốn anh dưỡng bệnh thật tốt, buông tay để lại mọi việc của công ty cho em toàn quyền xử lý."
Ông ta nói xong thì dừng bút lại, giương mắt nhìn qua, trên đôi môi có phần tím tái nở một nụ cười khẩy.
"Em nói bố không bất công? Dù sao anh cũng vẫn còn có một hơi thở, còn chưa có chết đâu, ông ấy lại vội vã muốn anh từ chức như vậy, để toàn bộ vật sở hữu của anh đều dâng lên cho em. Anh không hiểu, đây là vì cái gì? Anh, người con trai này có gì thua kém em sao?"
Lời chất vấn của anh cả cũng không khiến cho khuôn mặt không chút biểu cảm của Hoắc Đình Đông có bất kỳ thay đổi nào.
Điều cần nói anh cũng đều đã nói rồi, giải thích dư thừa ngược lại sẽ chỉ càng làm cho vấn đề thêm tồi tệ hơn.
"Tài liệu ký xong em còn phải cầm về công ty."
Sự bình tĩnh của anh giống như một tấm lưới có tính đàn hồi cao, Hoắc Tĩnh Bắc nổi giận trút lên trên người anh, chẳng những không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ nửa phần cảm xúc của anh, ngược lại còn bắn ngược về khiến cho chính mình càng thêm tức giận hơn.
"Em đã nói em sẽ không tranh giành với anh, vậy vì sao em không nói với bố!" Ông ta lớn tiếng quát hỏi, đồng thời tức giận đến nỗi không nhịn nổi mà ném cây bút ra khỏi tay.
Hoắc Đình Đông cau chặt mày, chẳng nói câu nào thu hết tất cả tài liệu rồi cho vào túi tài liệu, sau đó lại đi về phía cửa.
Cảm xúc không khống chế được hoàn toàn bị sự lạnh lùng của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hoắc Tĩnh Bắc vươn tay vơ lấy một chiếc bình hoa trên bàn nhỏ rồi dùng hết toàn bộ sức lực hung hăng đập bể.