(*) Tiêu đề chương đề cập đến bộ phim "Hậu cung Chân Hoàn truyện", Hoàng Đế viết thư cho Thuần Nguyên Hoàng Hậu, nói rằng Chân Hoàn rất giống bà. Hay nói cách khác thì Hoàng Đế sủng ái Chân Hoàn vì bà có nét giống với Nguyên Thuần Hoàng Hậu, xem bà là người thay thế. (Ấy, chưa xem Chân Hoàn nên chỗ nào viết sai thì nhắc nhở tui nhé).
Nhân viên lễ tân nghe xong lời anh nói, ngòi bút chậm chạp không buông xuống được: "Còn ưu điểm nào nữa không?"
Tô Chiết nghiêm túc đáp lại: "Ngài ấy là con người".
Nhân viên lễ tân:...
"Đây cũng tính là ưu điểm ạ?"
Tô Chiết: "Ừ... sao lại không tính?"
Nhân viên lễ tân cúi đầu nhìn tờ đơn, đột nhiên cảm thấy có tiền cũng là một ưu điểm không tồi.
Tô Chiết cũng không định làm khó cô, cuối cùng anh văn nghệ hóa mấy ưu điểm lúc nãy lại: "Có năng lực tự chịu trách nhiệm và năng lực cảnh giác rất mạnh".
Năng lực phía sau được biểu hiện ở chỗ: Thích ăn đồ ngọt nhưng không muốn người khác phát hiện, biết lén lút thêm đường vào đồ ăn của mình, còn khiến người khác nhầm lẫn theo.
Nhưng sau khi tờ đơn được điền thông tin đầy đủ, nhân viên lễ tân vẫn yêu cầu Tô Chiết ở lại thêm một lát, kể với anh những suy nghĩ về cuộc điều tra vừa rồi với Diêm Quan Thương.
"Thông qua những câu trả lời ban nãy của ngài Diêm, chúng tôi nhận thấy khả năng đồng cảm và khả năng thấu cảm của ngài Diêm không được tốt cho lắm, còn có một số phương diện ngài ấy đã đưa ra câu trả lời tương đối mới lạ, nếu nói rõ hơn thì... à... thì..."
Tô Chiết thấu hiểu tiếp lời: "Không có tình yêu".
Lời này có thể nói ra hả?
Nhân viên lễ tân khϊếp sợ.
Không ngờ người này nhìn thì hào hoa phong nhã, phong độ dịu dàng, nói chuyện lại thẳng thắn đến vậy.
Cô vội vàng cứu chữa: "Có lẽ do ngài Diêm không giỏi xã giao, nhưng vừa hay, những chú chó dẫn đường này đều được huấn luyện chính trực lương thiện, giàu tình yêu thương, hai bên vừa lúc bổ sung cho nhau".
Tô Chiết mỉm cười.
Đó không phải bổ sung, đó phải gọi là cho đi mà không được nhận lại.
Nhưng đối với Diêm Quan Thương thì cũng không đến mức uổng công.
Sau khi nghe dặn dò thêm một vài chuyện cần chú ý, Tô Chiết mới đứng dậy đi tới sân huấn luyện tìm người.
Lúc này Diêm Quan Thương và Golden đã hoàn thành xong buổi huấn luyện, đang định trở về nhà, nhưng Tô Chiết thấy thời tiết hôm nay không tệ, trời quang mây tạnh, anh liền chặn đường, dẫn người đi dạo bên ngoài một lát.
Diêm Quan Thương cầm dây dắt cún trong tay: "Bây giờ đi tới chỗ nào?"
Tô Chiết hỏi lại: "Ngài muốn đi đâu?"
Diêm Quan Thương: "Tôi nghĩ ra được thì tôi còn hỏi cậu hả?"
Tô Chiết:...
Ý định của Tô Chiết là đi tản bộ phơi nắng, thế nên anh dẫn Diêm Quan Thương vào trong công viên trung tâm thành phố.
Có lẽ do hôm nay là ngày cuối tuần, công viên có rất nhiều người, một số người bán hàng rong cũng nắm bắt cơ hội bày hàng ra đây buôn bán.
Tô Chiết trông thấy xa xa có người bán kẹo bông gòn, anh quay người nhìn sếp, hỏi: "Cậu chủ, ngài có muốn ăn kẹo bông gòn không?"
Người đàn ông giương đường cằm sắc nét, nghe thấy lời Tô Chiết hỏi thì nhíu mày, giống như vô cùng ghét bỏ: "Ai lại thích thứ đồ ngọt đến phát ngấy ấy".
Tô Chiết:...
Xét phần cứng miệng không ai bằng ngài.
Nếu không phải sáng nay trông thấy ngài rắc hàng vạn hạt đường vào trong bát, tôi sẽ tin.
Nhưng hình tượng bên ngoài của Diêm Quan Thương quả thực khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người không thích ăn đồ ngọt.
"Tôi thấy kẹo bông gòn ở đây rất mới lạ, hay là chúng ta mua một cái nhé".
"Tùy cậu".
Tô Chiết tới quầy kẹo bông gòn cách đó không xa: "Ông chủ, cho một cái kẹo bông gòn".
"Được". Ông chủ nhìn Tô Chiết một cái: "Mua cho ai?"
Tô Chiết liếc mắt ra xa: "Cho một đứa trẻ".
"Cậu sinh hả?"
"Người thân cho".
Ông chủ:...
Diêm Quan Thương dắt cún dẫn đường ngồi trên ghế dài trong công viên chờ đợi, có thể do khí chất của hắn quá thu hút người khác, sau khi Tô Chiết quay lại, anh phát hiện ra có không ít người đang nhìn về phía hắn.
Tô Chiết cầm cây kẹo bông tạo dáng thành đóa hoa đi lên phía trước, che đi kha khá ánh mắt của mọi người. Chú Golden vốn đang ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất, đã hoàn toàn bị chiếc kẹo bông trong tay con thú hai chân trước mặt thu hút.
Tô Chiết nhét kẹo vào tay Diêm Quan Thương, anh biết với tính tình của người này, anh mà ở lại nhất định hắn sẽ không ăn. Thế nên anh mở miệng nói: "Tôi thấy bên kia có người bán diều, tôi sang đó xem một chút".
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, anh đã cất bước rời đi. Tô Chiết đi ra một khoảng xa xa mới quay đầu, quả nhiên người đàn ông kia đã có hành động.
Diêm Quan Thương vươn tay giật một miếng bông trên cánh hoa xuống, bỏ vào trong miệng, phát hiện hương vị cũng không tệ.
Giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng rên của Golden.
"Ư... ư..."
Rõ ràng vô cùng khát vọng.
Diêm Quan Thương nhướng mày, giọng điệu nghiêm túc: "Mày không ăn được".
Golden trơ mắt trông chiếc kẹo bông gòn trên tay người đàn ông: "Ư... ư... ư"
Người đàn ông đeo kính râm lạnh mặt, khí thế trên người hắn vốn không thể nào xem nhẹ, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy hắn không khác gì Diêm Vương sống. Nhưng lúc nãy Golden mới huấn luyện cùng hắn một hồi, đã hoàn toàn không sợ Diêm Quan Thương nữa, nó tội nghiệp nâng móng vuốt đặt lên giày người đàn ông.
"Gâu!"
Sắc mặt Diêm Quan Thương xạm lại, "Không phải tao đã nói với mày rồi sao, mày không ăn được!"
Nhưng Golden nào có nghe vào, móng vuốt đập thẳng lên giày của hắn, bày tỏ thái độ phản đối.
Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn, hắn ngồi ở vị trí cao trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ lãng phí thì giờ cho người hay sự việc không quan trọng, chứ còn chưa kể đến một con chó. Hắn đen mặt, giọng nói lạnh lùng: "Không đồng ý liền bày tỏ thái độ, đây là ai dạy mày?!"
"Mày có thể hiểu chuyện một chút không, lúc mày ở nhà ăn cơm, tao có đoạt đồ ăn cho chó của mày hả?!"
Chờ khi Tô Chiết trở về, cảnh tượng anh trông thấy là một cặp anh em thuận hòa.
Chỉ thấy Diêm Quan Thương đen mặt nhấc chiếc tăm trúc cho Golden liếʍ, bên khóe miệng Golden còn lại một lớp đường đã tan ra dính bết lại.
Golden: "Gừ gừ..."
Đồ tốt thì phải cùng nhau chia sẻ.
Nhưng đến cùng cún ăn nhiều đường thì không tốt, Tô Chiết ôm diều đi tới, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn lúc nãy đôi chút: "Cậu chủ!"
Muốn nói lý lẽ với Diêm Quan Thương thì nhất định phải cứng rắn hơn hắn, không thì sẽ bị đối phương gây áp lực lại, không còn chỗ trống để cãi lời.
Hiển nhiên Tô Chiết đột nhiên quay về làm cho Diêm Quan Thương giật nảy mình, người đàn ông ho khan một cái nhằm giấu giếm, sau đó ngồi thẳng người dậy.
Nhưng vừa được ăn kẹo bông gòn, trong lòng có chút vui sướиɠ, thế nên hắn cũng không để bụng chuyện Tô Chiết đột nhiên nhảy ra, làm hắn giật mình.
Diêm Quan Thương cầm tăm trúc trong tay, "Gì thế?"
Sắc mặt Tô Chiết nghiêm túc: "Vừa rồi tôi thấy ngài cho Em Trai ăn kẹo, chó không được ăn quá nhiều đường, không tốt cho cơ thể của nó".
Diêm Quan Thương mở miệng định giải thích: "Tại nó..."
Tô Chiết không cho hắn cơ hội cắt ngang, tiếp tục nói, "Hành động như thế là không đúng, Em Trai ăn nhiều đường về già rất dễ bị nhiễm bệnh".
Diêm Quan Thương tối sầm mặt, chỉ vào Golden bên chân: "Tại nó cứ nhất quyết đòi ăn".
Nói xong, hắn lấy tay lay lay đầu chó: "Mày nói gì đi chứ".
Tô Chiết:...
Golden:...
Ngài đoán xem tại sao nó lại không nói lời nào.
Golden tròn mắt nhìn Tô Chiết, cho dù anh trai nó lay thế nào cũng không nói không rằng.
Không hổ là hai anh em, miệng cứng y hệt.
Tô Chiết nhìn gương mặt Golden đơn thuần vô tội, nhìn không ra bóng dáng đồng phạm trên cún, nói với Diêm Quan Thương: "Cậu chủ, lần sau ngài không được làm như thế nữa!"
Đã lâu không bị người khác dạy bảo, Diêm Quan Thương đã hơi khó chịu: "Cậu đang dạy dỗ tôi đấy hả?"
Tô Chiết::)
Tôi đang dạy ngài cách làm người.
Nhưng đến cùng cho chó ăn kẹo là việc làm không tốt, Golden không rên một tiếng, Diêm Quan Thương trăm miệng hết đường chối cãi, tức giận nghiến răng.
Mẹ nó, con chó trà xanh.
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cơ hội đuổi Tô Chiết ra khỏi nhà.
Một khúc nhạc dạo ngắn đi qua, Tô Chiết lấy chiếc diều mới mua ra khỏi túi, là một con cá khổng lồ đỏ rực, sau đó anh đặt bộ phận điều khiển diều vào tay Diêm Quan Thương.
"Cậu chủ, chúng ta cùng thả diều nhé".
Diêm Quan Thương đen mặt, hiển nhiên vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi.
"Không thả".
Tô Chiết nhẹ giọng dỗ dành: "Thả đi, tôi đã mua chiếc diều lớn nhất đấy, bên kia còn đang thi đấu xem ai là người thả diều cao hơn."
"Ừm... Tôi cảm thấy nếu cậu chủ thả, chiếc diều cao nhất chính là chiếc diều của ngài".
Âm thanh bóp giọng thoảng bên tai, gần như đã giải thích hoàn mỹ thứ gì được gọi là tát một cái rồi lại cho thêm một quả táo.
Diêm Quan Thương nghe anh nói đã có chút động lòng, nhưng vì mặt mũi nên vẫn chưa chịu nhúc nhích.
Tô Chiết tiếp tục nhắm mắt vỗ mông ngựa, dù sao phương diện xã giao này anh luôn đạt được điểm tuyệt đối: "Nếu ngài không thả, bọn họ có thả cả đêm nay cũng không thể tìm ra được hạng nhất".
Nói xong lời này, chính Tô Chiết cũng cảm thấy chột dạ từng trận.
Chết cười, hai người họ thả diều có thể so được với ai.
Diêm Quan Thương nghe thế mới cầm phần điều khiển diều đứng dậy, hai người cùng nhau tìm một vị trí tương đối trống trải.
Tô Chiết giơ diều lên quá đỉnh đầu, hướng về chỗ Diêm Quan Thương nói to: "Cậu chủ, ngài cùng Em Trai chạy đằng trước, tôi chạy ở phía sau, diều đón được gió sẽ bay lên".
Quả nhiên, hai bên phối hợp không lâu, diều đã bay lên.
Mười lăm phút sau.
Diêm Quan Thương cầm bộ phận điều khiển diều, quay đầu sang phía Tô Chiết hỏi: "Diều bay cao không?"
Tô Chiết ngửa đầu, nhìn vô số chiếc diều tung tăng bay lượn giữa bầu trời, sau đó quay đầu nhìn con cá vàng to mắc ở trên cành cây.
Anh hít sâu một hơi, cất lương tâm mình đi, nói: "Cao..."
Tô Chiết nhắm hai mắt, bắt đầu nịnh hót: "Cậu chủ, ngài đúng là có thiên phú dị bẩm ở lĩnh vực này".
Diêm Quan Thương: "Thả chơi một cái thôi mà".
Tô Chiết nhìn con cá vàng to, vẻ mặt chết lặng: "Không, ngài đừng khiêm tốn".
Một bạn nhỏ đi ngang qua: "Mẹ ơi! Sao cá lại mọc ở trên cây rồi?!"
Tô Chiết:...
Diêm Quan Thương:...
Cuối cùng Tô Chiết vẫn phải đi tìm bảo vệ công viên mượn thang, giải cứu con cá vàng to xuống.
Cá vàng to: Hơi đen:)
Sau khi từ công viên trở ra, hai người cùng nhau đi ăn bữa trưa, sau đó mới dắt chó về nhà.
Bởi vì lúc đi không lái xe, xe taxi không có giấy thông hành chỉ có thể dừng ở cổng khu, hai người họ phải xuống xe đi bộ.
Chỉ trách kẻ thù gặp nhau nơi ngõ hẹp, hai người mới đi không được mấy bước, lại đã gặp được cậu phú nhị đại hôm trước dắt chó đi dạo.
Tô Chiết vội vàng chỉnh sửa lại kính râm và mũ của hai người.
Chẳng qua so với lần trước, trong tay cậu phú nhị đại có nhiều thêm một sợi dây, nhìn theo sợi dây, chỉ thấy được bên con Alaska trắng trắng mập mập thế mà lại xuất hiện thêm một con Golden!
Hoàn Hoàn giống khanh phiên bản động vật cỡ lớn.
Phú nhị đại lúc này cũng đã trông thấy hai người họ, khoe khoang giơ dây dắt trên tay lên.
Cậu ta nhìn Diêm Quan Thương tỏ vẻ khinh thường: "Thấy chưa, tao mới mua cho Nguyên Bảo một người bạn mới, xinh đẹp hơn cái con chó nhà bọn mi nhiều".
Nhưng lời còn chưa nói xong, Alaska vốn đang đứng bên chân cậu chàng chơi đùa cùng Golden lại bỗng lao ra ngoài, nhào đến chân Diêm Quan Thương.
Phú nhị đại:...
Thằng con bất hiếu.
Diêm Quan Thương cũng hiểu được ý trong lời của đối phương: "Cậu lại mua chó?"
Phú nhị đại: "Thì sao? Mặc dù đều là Golden, nhưng chó nhà tao cao quý hơn chó nhà chúng mày".
Giọng điệu Diêm Quan Thương nhàn nhạt: "Chó nhà cậu có biên chế không?"
Phú nhị đại sửng sốt: "Gì cơ?"
Diêm Quan Thương khinh thường: "Biên chế cũng không thi đậu, chắc hẳn không phải loại biết cố gắng".
Tô Chiết:...
Chấp niệm thi đỗ biên chế của cha mẹ trong nhà.
Lúc này đôi bên không khác gì hai bà mẹ già ganh đua so sánh.
Tô Chiết mạnh mẽ lắc đầu, buông bỏ thành kiến trong lòng.
Sau tất cả, một người mẹ cho dù là đàn ông cũng vẫn là mẹ.
Diêm Quan Thương cảm nhận được bên chân mình có thêm một con chó, mở miệng nói: "Dắt chó nhà cậu đi đi, tôi sẽ không đồng ý".
Phú nhị đại gào lên: "Mày cho rằng tao sẽ đồng ý sao? Tao còn chưa ghét nó mà mày đã ghét Nguyên Bảo nhà tao trước!"
"Không thì sao?"
"Mày dựa vào cái gì mà dám ghét Nguyên Bảo nhà tao!"
Diêm Quan Thương khinh thường nói: "Đàn ông không có tự ái, khác quái gì cái bắp cải thối".